Lại một đêm nữa qua rồi.
Năm canh thức trọn mình tôi phương trời.
Ngồi buồn ngắm mảnh trăng trôi.
Bâng khuâng nhìn ánh sao trời vỡ tan.
Đêm khuya sương xuống răng màn.
Tôi bên ly rượu cơ man nỗi sầu.
Cuộc đời chẳng biết về đâu?
Ra đi không lỡ ở nặng sầu hơn…
Cúi xin Đức Chúa ban lơn.
Xóa tan đi hết giận hờn trong tôi.
Giữa hai ngả rẽ cuộc đời.
Cho tôi quyết định về nơi phương nào?
Để cho trời mãi thanh cao.
Ánh trăng ngời sáng vọng vào câu thơ.
Hồn tôi cũng chẳng thẫn thờ
Sao trời liền khối giấc mơ an lành.
Hà Văn Năm
Bài liên quan
Trả lời