Dù sao thì Putin và D. Trump cũng đã được gặp nhau ở Việt Nam!

 

Putin chỉ còn hai phương án để lựa chọn.

Thứ nhất, tôi cũng nghĩ rằng cuộc họp giữa Putin và Trump nên diễn ra bởi hiện đang tích tụ  một số vấn đề quan trọng. Đó là vấn đề về Ukraina, Bắc Triều Tiên và Syria. Về phía Nga, đã có nhiều nỗ lực được thực hiện nhằm đảm bảo rằng cuộc họp này sẽ diễn ra và điều quan trọng là những nỗ lực này được thực hiện bởi ông Ushakov. Ông Ushakov  là trợ lý phụ trách ngoại giao của ông Putin, người có quyền can thiệp và thay thế cả Bộ Ngoại giao. Bộ Ngoại giao đang làm việc như trên bề nổi, còn trên thực tế mọi quyết định về đường lối quốc tế là do ông Ushakov, người mà ít xuất hiện công khai, đưa ra. Kể ra thì đối với ông Lavrov, đây cũng là điều làm cho ông ta thấy khó chịu.

Vì vậy, ông Ushakov đã chuẩn bị cho cuộc họp này. Một số ý tưởng đã được trình bày về những gì có thể được trao đổi với Trump. Và từ phía Hoa Kỳ, những cân nhắc như vậy cũng đã được bàn thảo, nói chung, vâng, chúng tôi không phản đối!. Nhưng chỉ đúng một hay hai ngày trước buổi họp này, bỗng có tin đưa ra rằng cuộc gặp mặt sẽ bị hoãn lại. Và đã đến ngày 9, Washington công bố rằng – chúng tôi không có thời gian, xin lỗi, xin hãy vui lòng! Chúng tôi, nói thế nào nhỉ, chúng tôi chẳng có thời gian để tiếp các bạn.

Đây là một cái tát vào mặt được thiết kế tinh vi, không còn gì để nói. Dĩ nhiên, đây là vấn đề ngoại giao, các nhà ngoại giao Nga không quen với tình huống đó. Như thời kỳ còn Liên Xô, cả Đại hội đồng LHQ đã cười ầm lên khi mà Gromyko trong một bài phát biểu đã nói rằng không có tên lửa ở Cuba.

Nhưng đây cũng chưa phải là điều tồi tệ nhất. Tệ hơn cả là hiện nay đã hình thành một sự tái cấu trúc rõ ràng của các mối quan hệ thế giới. Đối với Hệ thống ưu tiên của Anglo-Saxon mối quan tâm hàng đầu  là những khuôn mặt được coi là bình đẳng và ngồi mâm trên, còn tất cả những đối tượng tầm thấp hơn thì mức độ ưu tiên hay quan trọng trong quan hệ với họ luôn buộc phải cân nhắc. 50 năm trước, đã có một số quan tâm đến Liên bang Xô viết vì hai lý do. Thứ nhất, họ là một nguồn đe dọa liên tục với vũ khí hạt nhân. Và thứ hai, Liên xô bằng cách nào đó đã khôn khéo che dấu sự tồn tại với hệ tư tưởng rất kém hiệu quả và lạc hậu.
Về mặt quân sự, LX là một kẻ thù nguy hiểm. Hiện tại tình huống diễn biến hoàn toàn tương tự giữa Mỹ và Trung Quốc. Họ đi du lịch, đàm phán, chỉ cho mọi người biết rằng họ là hai người chơi chính trong thế giới toàn cầu. Và Trump tuyên bố luôn rằng cái gọi là Hợp tác Á-Thái Bình Dương, mà Nga đã đầu tư quá nhiều, không thực tiễn và hấp dẫn đối với nước Mỹ. Cũng như chính nước Nga trong con mắt của Trump. Đấy là Obama còn nói rằng Nga là một cường quốc khu vực, câu nói đó đã làm Putin coi như là một sự sỉ nhục rất đau đớn. Putin đã thực hiện nhiều bước để chứng minh rằng điều này không phải là như vậy. Còn Trump thậm chí không nói về điều đó, ông ta chỉ không mời (Putin..!) đến các đàm phán. Ông không quan tâm đến việc nói chuyện với ông Putin vì ông Pu..chi đại diện cho một đất nước có ít hơn 2% dân số thế giới và dưới 2% nền kinh tế thế giới.

Vậy còn lại duy nhất một món võ – dọa kích hoạt bom nguyên tử, điều này cũng sẽ kết thúc sớm (hết vở) khi Hệ thống phòng thủ tên lửa được triển khai. Bất kỳ nhà lãnh đạo Mỹ nào cũng hiểu rằng Putin của Nga hiện nay không phải là đối tượng thú vị nhất cho các cuộc đàm phán, không như hệ thống tuyên truyền của Liên bang Nga đang rêu rao. Do đó, Putin có thể dự kiến sẽ cố gắng làm trầm trọng thêm tình hình ở một nơi nào đó. Ông ta muốn ép buộc thế giới phát triển – là phải để ý và cộng tác với ông ta. Ông ta có thể làm điều này bằng khí đốt hoặc dầu mỏ, hoặc với bom nguyên tử hoặc một số vũ khí khác. Hãy xem ông ta đã vào nhảy vào Syria và nghĩ rằng thế giới văn minh sẽ buộc phải đàm phán với ông ta. Và tôi cũng nghĩ như vậy, rằng chắc hẳn phương Tây sẽ buộc phải đồng ý về sự phân chia các phạm vi ảnh hưởng trong chính đất nước Syria này với ông Pu….

Nhưng nước Nga của Putin hôm nay đã ốm yếu hơn nhiều, đã thấp kém về nhiều chỉ số cơ bản, bởi vì các tham số về quân sự của nước Nga trong thế giới hiện tại không còn mang tính chủ đạo nữa. Họ đã từ lâu bị tụt hậu, không còn đóng vai trò chủ đạo và đó cũng là lý do tại sao Liên Xô thua cuộc. Ông Pu.. đã đặt cược mọi thứ vào chiến tranh, thay vì cần phải đặt cuộc vào kinh tế: Chúng tôi có nhiều xe tăng nhất trên thế giới – 94 nghìn chiếc, nhưng để nuôi lính lái xe tăng và đổ dầu để xe tăng hoạt động thì chúng tôi chả có gì cả.

Trang web biên tập không chịu trách nhiệm về nội dung của blog. Ý kiến của ban biên tập có thể khác với tác giả.

Nguyễn U Quốc, chuyển ngữ theo https://www.obozrevatel.com

Tác giả:


Mạng Ký Giả: Cuộc thi viết với chủ đề Việt Nam - Đất nước - Con người

 




Bài liên quan

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai.

Cùng chủ đề