Câu chuyện không đầu đề

– Cháu ngẩng lên cho ông nhìn mặt cái nào – ông nói, giọng nghiêm nghị
Ông vừa mới mời mọi người ra khỏi phòng khách, chỉ còn lại tôi với ông.
– Cháu biết không, ý nghĩa duy nhất của cái cuộc chiến đã lấy mất cả đời ông, cái quan trọng nhất mà vì thế ông đã chiến đấu là để cháu không bao giờ phải cầm vũ khí. Để không bao giờ cháu phải chĩa súng vào người khác. Để cháu không bao giờ phải nhìn thấy những gì ông đã thấy, để cháu không phải giống như ông – méo mó thế này.
Vậy mà cháu đã thấy rồi, đã giống ông rồi.
Cháu cũng bị méo mó rồi.
Cháu vẫn là thằng nhóc, mà mắt cháu như ông già.
Trong đó chỉ thấy mùa đông
Tức là tất cả những gì ông làm đều vô ích.
Tức là ông đã thua trong cuộc chiến đó rồi.
Ông cẩn thận rót đầy hai ly rượu, khẽ đẩy một ly lại phía tôi.
– Ông cháu mình cùng nâng ly để cho cái lũ chó mà đã gây ra cho ông cháu mình như thế, cái lũ gây chiến ấy, phải chết thui dưới địa ngục. Mãi mãi.
Ông uống cạn, đặt cái ly xuống và tôi lần đầu tiên thấy trong mắt ông có những giọt nước mắt. Rồi ông khẽ nói:
– Ông xin lỗi. Ông không kìm được.

Chuyện đó đã xảy ra trong Ngày Chiến Thắng, hai mươi năm về trước.
Ngày hôm nay, mùa đông cũng chiếm hết những đôi mắt của hàng ngàn đàn ông Ukraina. Và sẽ không rời khỏi đó nữa, dù bao nhiêu năm tháng có qua đi.
Ngày hôm nay, hàng ngàn người phụ nữ ở Ukraina lại phải mặc áo đen và không bao giờ có thể bỏ nó ra khỏi trái tim mình.
Mà đó là ở Ukraina, đất nước chẳng đi xâm lược bất kỳ ai, nơi mà những người anh em của chúng ta đang sống.
Cái mùa đông đen tối đó lại do đất nước tôi đem đến, lũ chó, đã xâm chiếm họ. Chúng làm méo mó bao nhiêu người chúng ta rồi chưa đủ, chúng lại còn muốn cả thế giới phải mất hết hy vọng nữa.
Hôm nay ở Nga chúng ta kỷ niệm Chiến thắng, thắng cái gì?
Thắng phát xít ư?
Hay là chủ nghĩa phát xít đang ăn mừng chiến thắng chúng ta?
Chính là chủ nghĩa phát xít, đang hồi sinh ở ngay đất nước tôi, bằng sự hiện diện của mình đang lăng mạ những ký ức về ông tôi, về đồng đội của ông tôi, những người đã cống hiến cả đời mình để mong sao cái chủ nghĩa phát xít đó không đầu độc con cháu họ.
Ngày hôm nay là ngày ký ức và đau buồn.
Cả quá khứ và tương lai.

Đào Ngọc Trung


Mạng Ký Giả: Cuộc thi viết với chủ đề Việt Nam - Đất nước - Con người

 




Bài liên quan

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai.

Cùng chủ đề