Lính mà em (Kỷ niệm ngày thành lập Quân đội nhân dân Việt Nam)

Mình không có chị gái , chỉ có anh trai . Hồi nhỏ thỉnh thoảng anh vẫn tặng mình vài cái bạt tai hay mấy cái đá đít vì tội mách lẻo hay đành hanh . Nhưng tuyệt nhiên không phải anh không yêu quý mình đâu nhé. Anh vẫn dắt theo đứa em gái lẵng nhẵng hay khóc nhè ra bờ sông Hồng đào đất sét , anh vẫn cho mình tất cả số bi mà anh thắng được trong những cuộc chơi đánh bi ở ngoài đường, để rồi khi bắt đầu cuộc chơi mới anh lại bỏ công xin xỏ mình chục viên làm vốn. Có lần thấy mình đánh vật với hai cái que đan làm bài thủ công đan cốt Ăng lê hai mặt , mà rồi thành quả vẫn chỉ được một tấm đan len lỗ chỗ mấy lỗ thủng, anh giằng lấy que đan bảo “ Để tao đan cho !” . Bài thủ công ấy mình được tận 7 điểm và chẳng ai biết bí mật của anh em mình .

Nhưng dù sao mình vẫn ước ao có chị gái lớn. Thế là mình hay sang nhà hàng xóm chơi với chị Hoa. Chị hơn mình chục tuổi , khi đó đang học 10+3. Mình thích ngồi cạnh chị hàng giờ xem chị thêu những chiếc khăn tay xinh xinh có hình đôi chim bồ câu ngậm dải lụa và hai chữ “Nhớ thương” hay bông hoa hồng mơn mởn kèm theo “Hạnh phúc “. Mình hỏi, sao chị thêu nhiều khăn thế , cho em một chiếc ! Chị thì thào, chị thêu tặng anh ấy đấy, anh ấy sắp về phép rồi ! Mình chả hiểu anh ấy là anh nào ,nhưng thôi không xin chị nữa vì biết là khăn đã có chủ rồi . Mình quay ra nghịch mấy quyển sổ tay của chị . Trong sổ tay chị ép hoa , ép lá đã khô . Mình cũng chả hiểu ép để làm gì. Chị bảo, bông hoa này là hôm ngồi ở công viên Thống nhất anh ấy hái đấy, còn cái lá này là ở Yên phụ . Những thứ đó mình chẳng quan tâm lắm , mình thích mấy tấm ảnh to cỡ bàn tay trẻ con tám tuổi của mình. Ảnh có diềm răng cưa, có tấm hình chị Hoa đội nón, quai nón là cái khăn mùi xoa , có tấm hình anh bộ đội mặc quân phục ,đội mũ mềm. Mấy tấm ảnh đều tô màu đẹp đẽ , hai anh chị đều má hồng môi đỏ, áo anh xanh biếc màu lá , mũ còn gắn huy hiệu ngôi sao vàng. Mình thích mấy tấm ảnh đó lắm, trông cứ giống như ảnh diễn viên điện ảnh thời đó, kiểu “ Chị Nhung” hay anh bộ đội do Thế Anh đóng trong “ Bài ca ra trận “.

Thế rồi ngày mà chị Hoa vẫn hồi hộp nhắc với mình cũng đến . Anh nghỉ phép từ đơn vị về . Hồi đó vừa mới giải phóng miền Nam nhưng mình chẳng rõ có phải anh từ miền Nam ra không vì không thấy anh mang theo búp bê như các anh bộ đội khác. Hình như hồi ấy con gái ngoan hiền thì khi đến cuộc gặp gỡ với người yêu phải mang theo một đứa trẻ con . Và mình vinh dự được chị dắt theo đến cuộc hẹn với người yêu . Bây giờ nghĩ lại , thấy có lẽ chị chọn mình vì mình là đứa trẻ ngoan , không nghịch và biết nghe lời. Trong lúc anh chị ngồi ghế đá công viên tâm sự thì mình tha thẩn chơi gần đó, thỉnh thoảng lại chạy đến bên cạnh hai người ,thấy chưa có dấu hiệu sắp ra về thì lại chay đi chơi tiếp . Về sau này chị Hoa ra trường , đi dạy học ở ngoại thành Hà nội , nên mình ít gặp chị và cũng không được vinh hạnh đi chơi cùng người yêu với chị nữa. Mấy năm sau nữa thì gia đình mình đi đám cưới chị . Anh chị tươi cười và hạnh phúc . Còn mình thì cũng đã bắt đầu lớn hơn rồi , cũng ra vẻ hiểu biết lắm rồi , cũng đã bắt đầu có sổ tay riêng nữa cơ. Và chẳng hiểu sao bài thơ đầu tiên mình chép vào quyển sổ tay ấy lại là bài thơ mà ngày nào mình đã ê a đọc từ cuốn sổ tay bìa tím của chị Hoa , bài “ Lính mà em !”

Chiều hôm nay con gái nói , mẹ ơi chiều thứ hai này , Đoàn thanh niên cần mấy bạn đi tặng hoa ở cuộc họp mặt cựu chiến binh ở Đại sứ quán Việt nam nhân dịp kỷ niệm ngày thành lập quân đội 22/12 ,nên con sẽ từ trường về thẳng Đại sứ quán đấy, mẹ đừng lo nếu con về muộn nhé . Mình bảo , ừ , con cứ tham gia cùng các bạn ! Nói thế xong , mình bồi hồi nhớ đến bài thơ “ Lính mà em !” ngày nào và mình xin chép lại đây , dành tặng những người đã từng mặc áo lính để nhớ về một thời tuổi trẻ !

 

Lính mà em

Em trách anh sao thư về chậm trễ

Em đợi hoài , em sẽ giận cho xem

Thư anh viết bao giờ anh muốn thế

Hành quân hoài đấy chứ , lính mà em .

 

Anh gửi cho em một cành hoa dại

Để làm quà không về được em ơi

Không đi chơi tết Noel cùng em được

Đừng buồn em nhé, lính mà em .

 

Ngày nghỉ phép em cùng anh dạo phố

Tay chiến binh đan năm ngón tay mềm

Em xót xa, đời anh nhiều gian khổ

Anh chỉ cười hớn hở, lính mà em.

 

Qua phố nhỏ anh ghi dòng lưu niệm

Trời mưa hai đứa đứng bên thềm

Anh che cho em khỏi ướt tà áo tím

Anh quen rồi, không lạnh, lính mà em.

 

Anh kể chuyện hành quân và gối súng

Trăng trên đầu không đủ viết thư đâu

Viết cho em nét mờ chữ vụng

Cố đọc giùm anh nhé, lính mà em.

 

Ghét anh ghê, chỉ được tài biện hộ

Làm người ta thương nhớ thêm nhiều

Em xa lánh những ngày vui trên phố

Để nhớ người hay nói: lính mà em !

 Nguyễn Hồng Giang


Mạng Ký Giả: Cuộc thi viết với chủ đề Việt Nam - Đất nước - Con người

 




Bài liên quan

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai.

Cùng chủ đề