Chuyện nhà tôi P11

Sau khi tôi rời khỏi Hà Nội một tuần , Minh gọi điện thoại cho tôi . Mấy cuộc gọi tôi đều không bắt máy . Cái tên Minh ngày nào giờ đây đây bỗng trở lên xa xôi . Sau cùng , chắc không kiên nhẫn gọi thêm được nữa , Minh để lại một tin nhắn:
– Tôi có chuyện quan trọng , hãy gọi hoặc để lại tin nhắn cho tôi.

Tôi nghĩ chắc đi tuần trăng mật về , cậu ấy phát hiện tôi xin nghỉ nên mới gọi điện thoại hỏi rõ ngọn ngành . Nhưng , dù sao nghỉ thì cũng nghỉ rồi , có giải thích cũng vô ích . Tôi xóa tin nhắn khi nãy và cả tên Minh ra khỏi danh bạ . Rồi tôi lại ước giá như mình là một chiếc sim điện thoại . Lúc nào cần xóa là xóa hết , không để lại dấu vết . Lắm lúc ngẫm thấy bản thân toàn suy nghĩ vớ vẩn !

Tôi vẫn miệt mài tìm việc làm . Nhưng tôi biết điều này thực sự rất khó khăn . Nếu như trước đây tôi được nhờ vả từ Minh thì bây giờ tôi lại phải tự thân vận động ! Chẳng nơi đâu nhận tôi cả . Cả ngày lòng vòng quanh thành phố . Không biết vô tình hay hữu ý . Tôi lạc chân vào một ngôi chùa .

Cảnh vật nơi đây đem lại cho tôi cảm giác bình yên đến lạ ! Thoát khỏi cuộc sống xô bồ ngoài kia là nguyện vọng của những người đến đây . Tôi nghĩ vậy .

Ra khỏi chùa cũng là lúc hoàng hôn bắt đầu buông , tôi vội vã gọi xe ôm tại một gốc cây khá lớn nhưng rồi lại dừng lại ở đây vì nhìn thấy một bà lão gần tám mươi . Nhìn thấy tôi , bà cất giọng mời:
– Cô gì ơi ! Có xem bói không ? Ngồi xuống đây tôi gieo cho một quẻ .

Thú thật , từ bé tôi chưa biết xem bói là gì . Thiết nghĩ , chắc là kiểu lừa phỉnh thiên hạ . Thầy bói xem voi mà thôi . Nhưng chẳng hiểu sao , tôi ngồi xuống ghế như một con rô bốt . Cũng chìa tay ra cho bà xem chỉ tay . Rồi khai họ tên , tuổi tác và cả quê quán nữa . Sau vài phút im lặng . Bà lão nói một câu làm tôi rùng mình .
– Cô khó khăn trong đường sinh sản . Và đã trải qua một lần đò.

Không tin cũng phải tin . Tôi gần như há hốc miệng và gật gù như một cái máy khi bà cung cấp thông tin về tôi . Tôi ngập ngừng hỏi:
– Thế còn chuyện tình cảm của cháu và người sau thì sao hả bà ?
Bà lão trầm ngâm hồi lâu rồi nói rằng chúng tôi gặp nhau là đã có duyên , còn nợ kiếp này thì cũng chưa thể khẳng định.  Đời người còn dài, số phận tạo nên con người nhưng con người cũng có thể thay đổi số phận . Bà nói rằng chúng tôi chưa thể kết thúc ngay được . Tuổi Nhâm Tuất theo như lời bà nói rất lận đận về tình duyên . Một số chuyện khác thì tôi không hiểu lắm .

Rời khỏi chỗ xem bói , tôi cảm giác có gì đó rất lạ . Nhưng rồi lại tự trấn an mình , chắc tại mình tự suy diễn . Dù sao bây giờ cả 3 chúng tôi đều đã có lối đi riêng . Làm sao mà chệch bánh để cùng lăn với nhau .

Nửa tháng trời sống cô đơn nơi đất khách quê người , không quen biết ai , không có người thân tôi bắt đầu rơi vào bế tắc . Tôi nhớ bố mẹ ở nhà ngày đêm lo lắng cho tôi , nhớ mảnh san rộng lớn nơi bọn trẻ nô đùa . Mọi thứ hiện lên trong đầu càng khiến tôi thêm nhớ da diết . Tôi sẽ trở về bên người thân . Sau bao nhiêu chuyện , tôi nhận ra chỉ có gia đình mới là điểm tựa vững vàng nhất , là nơi mà mỗi khi vấp ngã trên đường đời tôi lại được trở về bên vòng tay yêu thương của gia đình.

Trước khi rời khỏi thành phố xa oa này , tôi quyết định xuống bệnh viện phụ sản Từ Dũ khám và nghe lời kết luận cuối cùng của bác sĩ về căn bệnh của tôi .

Chạy đi chạy lại ở bệnh viện , cuối cùng tôi gặp được một vị bác sĩ rất tận tâm . Ông ấy chỉ cho tôi những điểm bất lợi , những điểm cần phải giải quyết . Ông nói tôi vẫn chưa hết hẳn hi vọng . Tôi có thể phẫu thuật ,chiếu tia laze .Tôi vẫn có cơ hội , dù rất nhỏ . Nhỏ cũng được , ít nhất tôi vẫn có thể nhìn được ánh sáng le lói cuối đường hầm , dù biết sẽ còn rất lâu mới chạm được vào thứ ánh sáng ấy . Tôi như sống lại sau bao nhiêu ngày tháng ủ dột , niềm tin nơi tôi lại một lần nữa được nhen nhóm .

Tạm biệt TP.HCM , tôi lê bước ở phòng chờ . Chuyến bay cất cánh lúc 3 giờ 20 phút chiều . Nhìn đồng hồ mới hơn 2 giờ. Cảm giác chờ đợi quả là không dễ chịu chút nào . Tôi dựa lưng vào ghế , chợp mắt một lát cho nhanh qua thời gian .

Hình như có ai đó đang ngồi cạnh mình , đang nhìn mình ? Tuy nhắm mắt nhưng trực giác mách bảo điều đó với tối . Mở mắt ra , một người đàn ông trung niên đang nhìn tôi chằm chằm . Cái nhìn không được tử tế lắm . Tôi nhìn xoáy sâu vào mắt ông ta cho đến khi ông ta nhìn đi chỗ khác , tôi không ngủ nữa . Tay cầm chắc chiếc vali , mắt nhìn ngó xung quanh . Nơi đây đông người chắc không ai dám làm càn đâu . Mà cũng có thể tôi đa nghi quá . Bây giờ trong mắt tôi khó mà tìm ra được người tốt . Nhất là người lạ !

– Xin lỗi , vì cô giống người quen của tôi quá nên tôi mới nhìn một cách thiếu lịch sự như vậy.

Tôi ngạc nhiên , tôi giống người quen của ông ta sao ? Hồi còn trẻ , chúng tôi cũng tán tỉnh nhau kiểu ” cậu rất giống người quen của tớ , tớ ấn tượng với cậu ngay từ cái nhìn đầu tiên ” hoặc đại loại thế . Bây giờ già rồi mà vẫn có người nói kiểu ấy tôi thấy nó không được thật .

Nói rồi , người đàn ông lạ này chìa một bức ảnh . Một cô gái trầm ngâm bên gốc cây to , mặt hướng ra phía hồ nước . Nhìn nghiêng có vẻ giống , nhưng dựa vào bức ảnh này thì không thể khẳng định được khuôn mặt có giống hay không ? Tôi trả lại bức ảnh , không nói gì . Những thứ này không liên quan tới tôi , tốt nhất tôi không nên biết .

Tôi lên máy bay , không ngừng suy nghĩ về những chuyện kỳ lạ xảy ra ở thành phố này . Chuyện tôi lạc vào chùa , gặp bà thầy bói , gặp người đàn ông kỳ lạ ở sân bay . Liệu đây có phải là điềm báo trước cho số phận của tôi?

Về đến Hà Nội , tôi tìm lại được cảm giác quen thuộc . Cho dù nó chứa những kỉ niệm không vui nhưng ít nhất tôi còn thấy nó gần gũi . Chuyến bay vừa qua cũng không phải là vô ích . Tinh thần của tôi đã khá hơn rất nhiều . Tôi bắt đầu suy nghĩ đến việc nếu có thể có con , tôi sẽ làm một bà mẹ đơn thân . Ở xã hội này , chuyện làm single mom nhiều không đếm xuể , có khi nó còn được khuyến khích nữa ấy chứ . Nhất là khi ta không còn niềm tin vào đàn ông nữa !

Minh hầu như ngày nào cũng gọi cho tôi một vài cuộc . Tuy đã xóa tên ra khỏi danh bạ nhưng cái dãy số điện thoại này nó đã được mặc định trong đầu , thế nên tôi mới ước mình là cái sim điện thoại . Tôi nghĩ , cuộc sống của chúng tôi đã bước sang những trang mới . Tôi không muốn dùng cảm xúc tô vẽ những đường nét nguệch ngoạc lên những tờ giấy ấy . Chạy trốn như vậy là đủ rồi . Tôi gọi lại cho Minh , với tư cách là một người bạn . Minh hỏi tôi lý do vì sao lại nghỉ việc ? Tại sao không gọi cho cậu ấy rồi lại mất hút ? Tại sao tôi lại khắc nghiệt với cậu ấy như vậy ? Tôi chẳng nhớ cậu ấy đã hỏi mình những gì . Tôi chỉ trả lời vẻn vẹn mấy câu như để chấm dứt mọi thứ một cách minh bạch nhất , để tôi thôi day dứt mỗi khi đêm về . Và để tôi có thể an tâm đi tìm hạnh phúc mới .
– Trước hết , tôi gọi điện cho cậu là để xin lỗi . Xin lỗi vì thời gian qua đã làm phiền cậu , đã nghỉ việc không có lý do . Thứ hai , tôi muốn cảm ơn cậu đã cho tôi những giây phút ngọt ngào nhất , đã vực tôi dậy sau cú ngã tưởng như không đứng dậy được . Thứ ba , chúng ta hãy coi những gì đã qua là kỉ niệm đẹp . Là một miền kí ức ngọt ngào để mỗi khi mệt mỏi , ta thấy dễ chịu khi nghĩ về . Cuối cùng , chúc cậu hạnh phúc với gia đình nhỏ của mình . Mau mau sinh em bé để hạnh phúc trọn vẹn hơn . Chào cậu !

Không để Minh kịp nói thêm câu gì , tôi vội vàng dập máy . Tôi đã làm rất tốt . Không hề thay đổi giọng nói một chút nào . Bao đau khổ cứ vào đây đi , tôi sẽ ôm hết . Một giọt nước lăn nhẹ trên môi …

Tôi về nhà , mẹ tôi ra tận cổng làng để đón . Bây giờ , tôi sẽ bắt đầu trả ơn cho cha cho mẹ . Không có việc làm thì ở nhà phụ giúp bố mẹ những việc lặt vặt . Thỉnh thoảng ra đồng , chăm sóc đàn gà trong sân . Như thế là đủ rồi . Dù sao tôi cũng xuất thân từ thân phận nghèo khó , quê mùa . Bây giờ tôi nghĩ mọi thứ đã được trao trả đúng vị trí của mình .

Đêm , nằm cạnh mẹ , tôi thấy mẹ thao thức . Bà vắt tay lên trán như đang mải miết theo đuổi suy nghĩ trong đầu . Mẹ quay sang tôi , thấy tôi nhắm mắt , nhìn tôi một lúc , bà khẽ thở dài .

Tim tôi đau nhói. Người đàn bà hết lòng vì con vì cái . Ở cái tuổi này đáng ra không phải bận tâm thứ gì trên đời , đáng ra phải được hạnh phúc khi nhìn những đứa con mình sinh ra được vui vẻ, ấy vậy mà chẳng lúc nào bà thôi nghĩ ngợi . Tôi nén từng tiếng nấc trong lòng . Cả đêm , nước mắt rơi đẫm gối . Có phải , tôi chính là kẻ đã gieo đau khổ cho tất cả mọi người ? Tôi là kẻ bỏ đi đúng không ?

Những đêm sau đó , mẹ tôi vẫn trằn trọc , không thể không quan tâm . Tôi hỏi dò mẹ về những thay đổi tâm tư gần đây . Ban đầu bà cứ đay đảy không nói . Bảo rằng người già rồi đâm ra khó ngủ . Không chịu dừng lại , càng thế tôi càng ép khiến bà cũng phải buột miệng:

– Lúc mày vào TP.HCM được chừng một tuần thì thằng Minh có về đây tìm . Mẹ bảo mày đi xa chắc không về nữa . Nó hỏi mày đi đâu thì mẹ không nói .
– Cậu ấy có nói gì với mẹ nữa không ?
– Có , nó kể rằng nó yêu mày , nhưng mày thì lại một mực bắt nó phải đi lấy người khác tốt hơn . Chẳng biết có phải là nó nói thật không . Nhưng … Nó nói rằng nó lấy cô vợ hiện tại chỉ là để trốn tránh mày , nó cũng khó xử lắm khi sống với người nó không yêu.

Tôi như chết lặng sau khi nghe câu chuyện từ mẹ . Liệu rằng chúng tôi có đang làm đúng ? Nỗi đau lại cào xé trong lòng. Mẹ tôi đưa cho tôi cuốn nhật kí . Tôi hết sức ngỡ ngàng . Vào TP.HCM tôi có tìm khắp trong vali không thấy , thì ra tôi vẫn để nó ở ngăn kéo trong văn phòng . Định bụng lúc về Hà Nội sẽ trở lại đó lấy lại . Nhưng sao mẹ tôi lại cầm nó nhỉ:

– Thằng Minh nó mang đến đấy !

Chắc nó cũng đọc hết rồi . Nó dặn mẹ lúc nào mày về thì đưa lại cho mày .

Giở cuốn nhật kí ra , lật từng trang , từng trang . Những kí ức vui buồn lẫn lộn ùa về . Có những trang nhòe đi vì nước mắt . Có những câu chữ lủng củng vì tôi viết ra khi tâm trạng không tỉnh táo . Tôi cứ lật vô thức cho đến khi ánh mắt dừng lại ở vết xé nơi cuối sổ . Đó chính là trang tôi viết khi sắp cưới Minh . Chắc Minh đã xé nó . Hoặc ai đó đã làm chuyện này .

Hơn một tuần sau Minh lại gọi cho tôi . Lần này , tôi hấp tấp bắt máy ngay . Tôi muốn biết rõ mọi chuyện . Bên kia đầu máy không phải Minh , giọng một cô gái trẻ , tiếng nói vô cùng yếu ớt . Cô gái ấy là Hương – vợ Minh . Tôi bối rối , không biết nên bắt đầu câu chuyện như thế nào . Hương lên tiếng trước .

– Chị là T ? Bạn cũ của anh Minh đúng không ạ ?
– Ừ , em , có chuyện gì không em ?
– Chuyện của chị và chồng em trước đây em đã biết hết rồi . Xem ra hai người đã có thời gian hạnh phúc chị nhỉ.
– Qua rồi mà em , dù sao bây giờ cậu ấy cũng đang hạnh phúc với em.
– Không ! Anh ấy chưa bao giờ ngọt ngào với em kể từ khi tìm hiểu cho đến khi cưới . Lúc nào anh ấy cũng tơ tưởng đến chị .
– Đi trăng mật mà anh ấy không hề quan tâm gì đến vợ . Lúc nào cũng ngồi một mình ….

Hương còn nói rất nhiều nhưng tôi không thể nhớ hết . Tóm lại , cô ấy tỏ ý muốn tôi và Minh chấm dứt mọi thứ để cô ấy được hạnh phúc bên chồng . Chẳng phải tôi và Minh đã rõ ràng ? Tôi đã mất hết tất cả , đã từng căm thù kẻ thứ ba đi phá hoại gia đình hạnh phúc của người khác . Vậy thì sao tôi có thể làm như vậy với gia đình Minh ?
Kết thúc cuộc nói chuyện , tôi cảm nhận có thứ gì đó xuyên qua tim , đau nhói . Và tôi cũng không biết nên làm gì. Hương nói với tôi , suốt ngày Minh chỉ nhìn chăm chăm vào tờ giấy nhàu nát . Chẳng thiết tha gì vợ . Minh đã làm gì với người phụ nữ này ? Cô ấy vô tội mà , sao lại lôi cô ấy vào cuộc hôn nhân không tình yêu này cơ chứ . Sao Minh lại vô trách nhiệm với gia đình mình như vậy ? Vì tôi ư ? Không đáng ! Tôi thấy mình chính là kẻ tội đồ ! Đáng chết!

Bẵng đi hơn một tháng , Minh đến tìm gặp tôi . Khá ngạc nhiên vì không biết ai báo cho Minh việc tôi đã về đây . Minh trông già hơn trước . Có gì nó u uất trong đôi mắt . Tôi bảo cậu ta nên đi về . Về lo cho gia đình của cậu ấy . Sớm biết trước không có tương lai thì tôi đã tránh xa khỏi cậu . Tại sao chúng tôi lại ra nông nỗi này ?

Minh nhất quyết phải nói chuyện với tôi bằng được . Ngay mảnh sân nhà , tôi đưa cho Minh cái ghế gỗ , cùng hướng mắt ra vườn cây xanh mướt . Minh im lặng , tôi chẳng biết nên nói gì . Bầu không khí căng thẳng . Tôi không muốn mất thời gian nên đành phải lên tiếng phá tan không gian im lặng bao trùm .
– Cậu vào vấn đề đi , tôi còn nhiều việc phải làm và chắc chắn cậu cũng không rảnh rỗi tới mức ngồi ở đây cả ngày .
Tôi phải thật tàn nhẫn , với cả hai . Chỉ có như thế , cậu ấy mới từ bỏ mọi thứ để vun vén cho gia đình hiện tại .
Minh như giật mình trước câu nói của tôi , cậu ta hấp tấp nói như sợ tôi không cho cậu cơ hội để trình bày . Cậu ấy nói giống y nguyên những lời cách đây hơn một tháng mẹ tôi đã nói . Không có gì là ngạc nhiên khi cùng một câu chuyện mà tôi được nghe đến lần thứ 2 . Tôi chờ đợi một quyết định mới hơn của Minh , chứ không phải là một câu chuyện không có kết thúc . Minh thấy tôi không hề thay đổi biểu cảm khuôn mặt . Ngay cả cái cách tôi nhìn cậu ấy cũng không hề cảm động . Cậu ấy ngạc nhiên lắm . Câu nói duy nhất mà cậu ấy để lại trong tim tôi:
– Tôi đã lựa chọn sai , đã vô tình làm khổ Hương , nhưng tôi không yêu , không thể nào bắt mình phải yêu cô ấy . Tôi phải làm sao ? Tôi phải làm sao để sống với người vợ của mình mà tâm trí không nghĩ đến em ? Làm ơn ! Nói cho tôi biết .
Minh khóc , người đàn ông thứ hai khóc trước mặt tôi . Thì ra đàn ông cũng có những lúc yếu lòng đến vậy . Tôi thẫn thờ nghe Minh nói .
Nó là câu hỏi khiến tôi nhức nhối đến nao lòng ! Tôi biết phải làm sao ? Chúng ta , cả 3 người biết phải làm gì để không ai phải đau khổ , tủi hổ và oán trách ?

Minh nhẹ nhàng cầm tay tôi , hơi ấm lan truyền qua cử chỉ đó khiến tôi bối rối . Người đàn ông này , đã từng là của riêng tôi …. Chỉ là của tôi nhưng … Bây giờ là trọn vẹn của một người đàn bà khác . Nghĩ đến điều đó thôi là tôi lại đau lòng đến phát điên ! Tôi hất tay Minh ra , đứng lên chào cậu rồi vào nhà . Trước khi Minh rời đi , cậu có nói với tôi rằng cậu sẽ thành thật với Hương . Minh nói vì hai người họ chưa đăng ký kết hôn nên việc từ bỏ nhau không phải là điều khó khăn !
– Đừng biến tôi thành kẻ tội đồ như thế ? Chuyện của cậu tùy cậu quyết định , đừng lấy tôi làm lý do để hai người chia tay . Cậu về đi.

Tôi đẩy Minh ra cổng , vội vã bước vào trong nhà . Minh đứng đó một lúc rồi dắt xe máy phóng đi . Tôi ra sân nhìn cho tới lúc bóng cậu ấy khuất sau hàng cây . Có thể , chúng tôi chưa thể cắt đứt như lời bà thầy bói nói . Nhưng tại sao lại dày vò chúng tôi bằng cách này?

Ngôi nhà ở ven đô của tôi vẫn chưa có ai mua . Thỉnh thoảng tôi ghé qua lau dọn . Tôi sợ cái thứ mùi nồng nồng của ẩm mốc . Mở cửa ra là cả một khoảng ký ức ùa về trong tâm trí . Nơi này , đã chứng kiến hạnh phúc của tôi và Quyết , chứng kiến sự ngọt ngào , lãng mạn giữa tôi và Minh . Sao hạnh phúc lại mong manh dễ vỡ đến vậy ? Sao đàn bà lại phải chịu những cay đắng , đau khổ từ đàn ông ?

Đôi lần , Quyết có liên lạc với tôi , anh nói giờ anh sống tốt lắm , có công việc phù hợp và có tình yêu mới . Anh không quên cảm ơn tôi vì tất cả những gì tôi đã làm cho anh . Thấy Quyết sống tốt , tôi thấy lòng mình thanh thản hơn . Giận hờn oán trách làm gì cho cuộc sống mất đi dư vị tốt đẹp ? Quyết khuyên tôi nên mở rộng cánh tay cho Minh một cơ hội . Nhưng ai mới là người cho tôi cơ hội sống tốt đây ?

ST ( còn nữa )


Mạng Ký Giả: Cuộc thi viết với chủ đề Việt Nam - Đất nước - Con người

 




Bài liên quan

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai.

Cùng chủ đề