Nước cờ Syria đã không làm việc: tại sao Mỹ không tiếp Medvedev?

Việc Hoa Kỳ từ chối tiếp sứ giả của ông Putin về vấn đề Syria đang cho thấy: Một hội nghị “Yalta mới”, mà điện Kremlin luôn mong muốn để đạt được sẽ không có.

Khi Tổng thống Nga Vladimir Putin đã nói về sự cần thiết phải tham vấn ở mức cấp cao với Hoa Kỳ và phái đoàn của điện Kremlin cho cuộc đàm phán đó sẽ phải có người dẫn đầu với cấp bậc cao hơn Bộ trưởng Bộ Ngoại giao – vì vậy ông Putin đã quyết định gửi tới Washington Thủ tướng Dmitry Medvedev, nghe ra thì có vẻ như có ấn tượng là trước đó ông Putin đã đạt được thỏa thuận về tất cả mọi thứ với ngài Obama và các cuộc đàm phán sắp tới chỉ là những cuộc thảo luận không lâu trước đó của các ngài tổng thống của hai quốc gia Mỹ và Nga ở New York.

Nhưng trong thực tế thì đã hé ra cho thấy rằng ông Putin đã không thỏa thuân với ai cả. Việc quyết định cho chuyến đi của ông Thủ tướng Medvedev đến Hoa Kỳ, ông Putin đã tự mình đưa ra quyết định với sự rất tự tin là ông ta muốn như vậy- và phía Hoa Kỳ sẽ tiếp bất kỳ sứ giả nào mà do ông ta gửi đến. Hơn nữa, đây lại là hàm Thủ tướng Chính phủ. Đó là danh dự cho họ. Cũng gần giống như ông ta(Putin) đã đưa ra quyết định thành lập một căn cứ quân sự hàng không của Liên bang Nga tại Belarus – mà không có được bất kỳ thỏa thuận nào với ngài Tổng thống Belorus Alexander Lukashenko, bằng việc ông Putin đã hội ý và tham vấn với ngài Medvedev. Và ông Lukashenka chỉ cần đặt trước một thực tế là quyết định đã được ký, rất cần để Tổng thống Belorus phải đồng ý.

Sự khác biệt duy nhất là Hoa Kỳ – không phải là Belarus.

Và dường như ông Putin thực sự không hiểu điều đó. Ông ta hoàn toàn tin tưởng chắc chắn rằng ông đã thực hiện một động thái chính trị xuất sắc, khi mà sau thất bại của “kế hoạch Hoa Kỳ” cho việc tách Ukraina khỏi khu vực ảnh hưởng của Nga thì ông ta (Putin) đã can thiệp vào tình hình ở Trung Đông và đã chứng minh cần phải hoạt động như thế nào trong các tình huống xung đột. Và bây giờ người Mỹ chính xác đã hiểu ra – nếu Mỹ không hiểu được điều này sau vụ Ukraina – rằng cần phải đồng ý và thỏa thuận với Putin để “phân chia thế giới”. Bởi vì ngoài việc phân chia đó ra, ông ta không muốn bất kỳ điều gì khác  khác – và về điều này các nhà chính trị gia Nga bướng bỉnh luôn miệng ra rả lặp đi lặp lại, và các chuyên gia phương Tây gần gũi với điện Kremlin – là ông ta chỉ cần được mời vào bàn đàm phán, và phân chia thế giới với ông ta. Như ở Yalta năm nào.

Trong trường hợp về Crimea Tổng thống Mỹ đa giải thích cho người đồng cấp Nga rằng ông ta đã bước qua tất cả các vạch đỏ của luật pháp quốc tế, và sớm hay muộn ông sẽ phải chịu trách nhiệm. Khi đó Putin đã không chú ý đến những lời cảnh báo của Tổng thống Hoa Kỳ và đã đi đến quyết định tiến hành chiến tranh ở Donbass, người Mỹ lập tức cắt đứt mọi liên lạc với ông ta, còn bà Angela Merkel và ông Francois Hollande bắt đầu làm các động thái tâm lý trị liệu, cố gắng để ngăn chặn một cuộc chiến tranh lớn ở châu Âu. Nhưng ngài Putin sau cuộc tâm lý trị liệu thì đã rút ra kết luận riêng – Ông ta không được công nhận ngang hàng, ngài Obama lại không nói chuyện với ông ta, cần phải buộc người Mỹ ngồi vào đối thoại và phải có một ” Yalta mới “. Và đã lao đến Syria”

Người Mỹ từ tất cả các sự kiện xảy ra có thể rút ra một kết luận duy nhất – về sự tiến bộ bất cập của Putin. Vâng, quả thực, những sự kiện Ukraina đã không ảnh hưởng trực tiếp đến Hoa Kỳ – mặc dù chiến lược của điện Kremlin có nghĩ ra gì chăng nữa như là người Mỹ đã “nhúng tay tham gia”. Trong trường hợp về Crimea Tổng thống Mỹ đã giải thích cho người đồng cấp Nga rằng ông ta đã bước qua tất cả các vạch đỏ của luật pháp quốc tế, và sớm hay muộn ông sẽ phải chịu trách nhiệm. Khi đó Putin đã không chú ý đến những lời cảnh báo của Tổngthoongs Hoa Kỳ và đã đi đến quyết định tiến hành chiến tranh ở Donbass, người Mỹ lập tức cắt đứt mọi liên lạc với ông ta, còn bà Angela Merkel và ông Francois Hollande bắt đầu làm các động thái tâm lý trị liệu, cố gắng để ngăn chặn sự xâm lược trực tiếp chống lại các nước láng giềng của Putin và ngăn chặn chiến tranh toàn diện ở châu Âu. Nhưng ngài Putin sau cuộc tâm lý trị liệu thì đã rút ra kết luận riêng – Ông ta không được công nhận ngang hàng, ngài Obama lại không nói chuyện với ông ta, cần phải buộc người Mỹ ngồi vào đối thoại và phải có một ” Yalta mới “. Và lao vào – đó là trực tiếp tham gia cuộc chiến, và không chỉ là sự hỗ trợ cho chế độ độc tài của Bashar al-Assad – Syria. Ngài Obama gặp ông ta ở New York và đã giải thích cho thấy những hậu quả mới của cuộc tấn công vĩ đại này sau đó sẽ như thế nào. Ông Putin coi cuộc họp đó như là bằng chứng cho thấy ông ta đang hành động đúng hướng và cuộc đàm phán ” Yalta mới” đang đến gần. Và bằng cách này, ông ta không đơn độc. Chỉ cần mở tờ báo ra là thấy ngay – không chỉ có Nga, mà còn châu Âu và Mỹ – để rồi xem nhiều chính trị gia và các nhà bình luận nói về “bước đi táo bạo của Putin”, về quyết tâm của ông ta, làm thế nào ông ta lại một lần nữa xáo trộn những con cờ trên bàn cờ và ông ta buộc phải được người ta tính đến. Ngay cả ông Putin lẫn những người hâm mộ của ông ta chỉ đơn giản là không thể hiểu được logic của Mỹ cho việc ngăn chặn những tác động của sự ngu xuẩn rõ ràng.

Ông Putin có thể đạt được cái gì ở Syria? Thông qua các chiến dịch không kích của mình và trên mặt đất của quân đội Syria và Iran để đạt được sự củng cố địa vị của chế độ Assad trong một khu vực lãnh thổ giới hạn ư? Nhưng trong mọi trường hợp điều đó chỉ có thể là một thành công tạm thời, bởi vì từ những năm cuối cùng của cuộc nội chiến xung đột ở Syria chống lại chế độ Assad là phần lớn dân số của nước này. Và trong kế hoạch chiến lược ông Putin là một con tin của liên minh Shiite, bao gồm chế độ Alawite của Syria, Iran, một phần lãnh đạo Iraq và Hezbollah của Livan – mặc dù thực tế rằng Hoa Kỳ đang khẳng định mối quan hệ với các đồng minh Sunni của mình ở vùng Vịnh Ba Tư và cải thiện quan hệ với Thổ Nhĩ Kỳ. Có nghĩa là, từ quan điểm địa chính trị được xem là thực tế không có gì thay đổi. Các đồng minh của ông Putin thì đằng nào cũng là đối thủ của Washington và một trong số họ – bao gồm cả Tổng thống Nga – có thể bị cuốn vào Syria. Và trong đó đằng nào cũng không thắng nỗi Nhà nước Hồi giáo bởi vì nhà nước Hồi giáo – đó là nhóm cấp tiến nhất trong Hồi giáo Sunni – có thể chinh phục được chỉ bởi những người Sunni, còn người Shiite thì không bao giờ.

Bởi vì vậy, người Mỹ thực sự không có gì để nói với ông Dmitry Medvedev. Điều duy nhất mà họ có thể thảo luận với Nga – đó là vấn đề hoàn toàn mang tính kỹ thuật có liên quan đến sự cần thiết để tránh các vụ va chạm máy bay trên bầu trời Syria. Về hội nghị ” Yalta thứ 2″ cái đó rất không giống tý nào. Vâng sẽ không có ” Yalta hai” nào cả. Và không phải vì tiềm năng quân sự và kinh tế nước Nga của Putin đã không phải là Liên Xô, mà chỉ đơn giản là quốc gia nguồn lực không cân bằng, khả năng có chăng chỉ trừ – tương tự như nhiều nước của thế giới thứ ba – là đem bom dọa các nước xung quanh. Và bởi vì thời gian cho sự phân chia thế giới về các khu vực ảnh hưởng đã mãi mãi qua rồi.

Vitaly Portnikov (liga) 


Mạng Ký Giả: Cuộc thi viết với chủ đề Việt Nam - Đất nước - Con người

 




Bài liên quan

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai.

Cùng chủ đề