Ta đi dưới đêm trăng tà mùa hạ.
Gom vần thơ tìm xác lá chớm thu.
Con đường xưa hiện in dấu sương mù.
Tuổi ấu thơ con tim lầm lạc lối.
Cuộc đời ta…một cuộc đời trôi
nổi.
Tình yêu ta tình tội cũng từ đây.
Ai nói rằng “tuổi trẻ là thơ ngây”.
Sao lòng ta thức dậy đầy cơn sóng?
Yêu chi nữa con tim không khát vọng.
Nỗi niềm riêng ký ức đọng lại rồi.
Chỉ có nàng và trăng hiểu ta thôi.
Tình đồng vọng làm sao ta quyên nổi.
Nàng thi hỡi..!ta là người lầm lỗi.
Chúa giáng trần chẳng rửa hết tội đâu.
Chỉ vô chùa ta mới giám nguyện cầu.
Cho con tạo hóa trăng mầu lạc lõng.
Người thương ơi! Tình yêu không khác vọng.
Lại xa xôi mong ngóng chẳng đủ đầy.
Xác ta còn hồn lạc trốn trên cây.
Thì làm sao gom cho đầy hạnh phúc.
Có nhiều khi con tim cũng thúc giục.
Nhưng tiếng lòng gục gã trước cơn đau.
Gặp nàng thi ta nói nhỏ một câu.
Cuộc tình ta “cuộc tình Ngâu” là thế.
Hà Văn Năm
Dòng 17
Xin đọc lại là
“Người thương ơi! Tình yêu không(khát) vọng.
Xin trân trọng cảm ơn bạn đọc đã đến với Kygia.net.
và ủng hộ thơ tình Hà Văn Năm
Em trai ơi sao mà lãng mạn thế
Cảm ơn chị gái
Liên Hoa Nhât Hiên cùng
bạn đọc đã tới với Kygia.net
Và ủng hộ
Thơ Tình Hà Văn Năm.