Chuyện nhà tôi P12

Thu về , lại một mùa thu se sắt với những cơn gió đầu mùa , trong tôi lại dâng lên một nỗi buồn u uất.
Bố tôi lên cơn đột quỵ , cả nhà tức tốc chuyển lên bệnh viện . Bác sĩ nói bệnh huyết áp cao dễ dẫn đến đột quỵ . May mà vào đây kịp chứ chậm một chút là nguy .
– Nhưng mà …
Tất cả như ngưng lại trước sự ngập ngừng của vị bác sĩ , tôi cố lấy bình tĩnh gặng hỏi có chuyện gì mà bác sĩ lại ngập ngừng như vậy:
– Phải làm phẫu thuật ngay.
Tôi vồ vập lấy bác sĩ , đầu óc lúc này hoang mang đến độ ,có thể bằng lòng với tất cả những điều kiện bác sĩ nêu .
– Vâng , vâng , phẫu thuật cứu bố tôi đi , gia đình tôi đồng ý .

Sau khi kí vào biên bản cam kết của bệnh viện , mẹ tôi thẫn thờ trước phòng chờ . Nước mắt đã cạn , đôi bàn tay gầy gò nắm chặt tay tôi . Tôi không cho phép bản thân mình yếu đuối vào lúc này . Tôi đang có một mối lo khác . Chính là chi phí làm phẫu thuật .

Tôi chạy như bay ra quầy thanh toán , hỏi về chi phí cho ca phẫu thuật của bố tôi . Riêng tiền làm phẫu thuật chưa kể thuốc men đã là hơn 50 triệu . Trong nhà gom góp khắp nơi cũng chỉ được chừng ấy . Rồi cả tiền thuốc thang , đủ các loại phí ở viện nữa . Lúc này , tôi chẳng thể nghĩ ra ai có thể giúp mình . Tâm trạng rối bời , lo lắng hoang mang đến cực độ . Nhưng tuyệt nhiên tôi không để ai nhìn thấy tôi rơi một giọt nước mắt nào . Dù sao cũng phải phẫu thuật trước đã , mọi chuyện tính sau .

Ca mổ diễn ra từ lúc 1 giờ 30 phút chiều . Bây giờ đã là hơn 3 giờ . Thời gian trôi qua chậm quá . Hai mẹ con dựa vào vai nhau ngồi ở ghế chờ . Mỗi lần có một xe nào đó trở ra là mỗi lần tim tôi đập loạn . Cái cảm giác sắp mất đi người thân kì thực rất khủng khiếp . Nó bóp nghẹt hơi thở của tôi . Đầu óc không nghĩ được gì . Tôi và mẹ chỉ biết chắp tay cầu nguyện bố tôi không sao .

Ơn trời , ca mổ không gặp vấn đề gì , tuy nhiên , sức khỏe của bố tôi rất yếu , theo lời bác sĩ thì có thể sẽ mất nửa tháng nằm viện và theo dõi . Nhìn bố tôi ngủ thiếp trên giường , khuôn mặt lộ rõ sự mệt mỏi , trong lòng tôi dấy lên cảm giác đau xót .

Bố tôi hôn mê nửa ngày mới tỉnh .

Lúc tỉnh dậy , người đầu tiên bố tìm là tôi . Đôi bàn tay gầy trơ xương , nhăn nhúm theo thời gian nhẹ vuốt tóc tôi . Bố yếu ớt nói với tôi
” – Bố sợ , bố không tỉnh lại để được nhìn thấy mày , nhà có hai chị em , mày chịu thiệt thòi nhất . Bố muốn , lúc bố không gượng được nữa thì có thể nhìn thấy mày có một gia đình yên ấm” …
Bố tôi ho dữ dội sau câu nói ấy . Tim tôi quặn thắt , cả đời này, bố chỉ lo cho tôi . Còn tôi lúc nào cũng mang đau khổ , lo lắng về cho gia đình . Nước mắt mặn chát chảy tràn trên má , tôi trấn an bố . Bảo rằng bố đừng lo cho tôi , tôi nhất định sẽ hạnh phúc . Sau câu nói ấy , tôi thấy lòng buồn man mác . Tôi sẽ hạnh phúc như thế nào đây ?

Bố tôi nằm viện chừng 3 ngày thì Minh đến thăm . Tôi không thể hiểu nổi , mấy lần Minh bất chợt đến khi mà tôi không hề hé răng chuyện gì với cậu ta ! Chẳng biết ai là tay trong ? Tôi như phát điên với hàng loạt thắc mắc . Mấy hôm nay lo lắng chuyện tiền bạc . Tôi trở lên bệ rạc chưa từng thấy .

Lúc soi gương ở nhà vệ sinh , tôi hốt hoảng không nhận ra bà lão nào đang đứng trước gương . Một thân hình tàn tạ , nếp nhăn in hằn nơi khóe mắt . Dù sao tôi cũng sắp già rồi .

Minh mang đến rất nhiều hoa quả . Mẹ tôi chu đáo đón tiếp , cách nói chuyện vô cùng gần gũi . Nếu như là trước đây , tôi sẽ mỉm cười khi chứng kiến cảnh ấy . Nhưng bây giờ , Minh không thể khăng khít với gia đình tôi như thế . Đã gần 5 tháng kể từ ngày Minh lấy vợ . Cũng chừng ấy thời gian tôi sống vật vờ giữa những nỗi đau giằng xé .
Sự gặp gỡ giữa chúng tôi phải chăng là sắp đặt sai lầm của định mệnh, hay cũng có thể là sự trêu đùa của số phận, hoặc đại loại là thế? Tôi cũng không biết nữa. Chỉ là, tôi cảm thấy khoảng cách giữa chúng tôi quá lớn, chẳng biết làm sao để kéo gần lại được. Mối quan hệ giữa chúng tôi là một cái gì đó mập mờ, mơ hồ, mà đến tôi cũng chưa kịp đặt tên cho nó!

Tôi đứng ngoài hành lang cho tới khi cuộc nói chuyện của Minh và mẹ tôi kết thúc . Tôi thật sự không biết phải đối diện sao với cậu ấy . Vì sao tôi đã cắt đứt các sợi dây tình cảm với Minh rồi mà cậu vẫn cứ xuất hiện trong cuộc sống của tôi ? Vào những thời điểm tôi đang gặp khó khăn ? Tại sao vẫn là bờ vai ấy để tôi dựa vào những khi tôi sắp ngã quỵ ?

Cứ mông lung suy nghĩ cho đến khi đụng chạm ánh mắt Minh nơi cửa phòng hồi sức . Minh kéo tay áo , dắt tôi ra ghế đá cách xa phòng bệnh của bố tôi . Vẫn với cái nhìn tha thiết , hơi man mác buồn . Minh hỏi tôi có khó khăn gì về tài chính không ? Nếu có thể , hãy cho cậu ấy được giúp đỡ gia đình tôi .
Tôi vẫn lo được , dù sao vẫn còn căn nhà ở ven đô . Tôi định bán trước đó rồi . Bây giờ lại càng có động cơ bán hơn .
Thực ra, tôi không muốn bán nó . Nhưng với tình hình hiện tại . Tôi không thể làm khác . Tôi nợ Minh quá nhiều thứ . Tôi không muốn mình phải sống trong thứ gọi là ơn huệ . Thứ cảm giác này sẽ lại đưa đẩy tình cảm của chúng tôi đi theo một lối khác . Tôi sợ điều đó sẽ xảy ra .

Minh vẫn giữ thái độ , đặt hờ bàn tay lên vai tôi , trong phút chốc , tôi thấy tim mình xốn xang . Cái cảm xúc tệ hại lại ùa về . Thay vì gạt tay ra , tôi lại mặc kệ để bàn tay ấy vỗ về trên đôi vai gầy . Minh nói:

– Bán nhà cần nhiều thời gian , cứ tạm lấy tiền của tôi lo tiền viện phí cho bác đi đã . Lúc nào bán xong thì trả cho tôi cũng được . Em không phải quá coi trọng ơn nghĩa đâu . Tôi làm điều này là vì bác chứ không phải vì muốn nó làm lý do khiến em phải mang ơn !

Tôi không hiểu , đúng ra là không biết Minh đang nghĩ gì . Nhưng có một điều không thể phủ nhận lúc này . Tôi đang rất cần tiền .

Đồng ý để Minh giúp đỡ , tôi bắt đầu rơi vào trạng thái lo âu , hoảng sợ . Tôi sợ điều gì ? Tôi không biết ! Nỗi sợ vô hình đè lên tâm trí . Tôi cuống cuồng đăng tin rao bán nhà . Tôi không muốn kéo dài thêm cái cảm xúc quái quỷ này nữa . Đăng tin nửa tháng trời mà chưa thấy ai ỏ ê gì cả . Tôi trở lên nóng vội hơn bao giờ hết .

Bố tôi được xuất viện trước đó mấy ngày . Tình hình sức khỏe ổn nhưng không thể làm việc quá sức . Bây giờ , mọi thứ dồn lên vai mẹ tôi . Lại thêm cả gánh nặng là tôi nữa . Tại sao ông trời lại dồn gia đình tôi vào hoàn cảnh bi đát như vậy ?

Minh vẫn đến thăm bố tôi đều đặn mặc tôi đã ra sức can ngăn . Gia đình tôi và cậu ấy vốn chẳng có tí gì gọi là thân thiết . Nay cậu ấy cứ đến đều như vắt chanh . Tôi sợ người ngoài nghĩ gia đình tôi đang lợi dụng cậu ấy . Mỗi lần nhìn thấy Minh , tôi ngập chìm , giãy giụa trong cái nỗi sợ hãi không tên . Tôi sắp mất trí vì Minh mất !

Rồi có người hỏi mua căn nhà ấy của tôi . Minh tình nguyện giúp tôi lo vụ giấy tờ . Thôi thầm nghĩ chỉ làm phiền cậu ấy nốt thời gian này thôi !

Cùng thời điểm đó , tôi nhận được tin nhắn từ số máy lạ.

– Em là Hương , vợ anh Minh . Chị có thể gặp em một lát không ? Địa chỉ quán cà phê X đường …….

Tâm trạng cực kỳ bất an . Tôi có nên gặp Hương hay không ? Mà lý do gì khiến tôi phải gặp em ấy ? Cả ngày tôi cứ đứng ngồi không yên . Cái tin nhắn đeo đuổi suy nghĩ khiến tôi không thể không đi !

Quán cà phê X , trước mặt tôi là Hương , đây là lần đầu tiên nhìn Hương trong gương mặt không son phấn .( Lần đầu là trong hình ảnh cô dâu ).
Hương có vẻ hơi xanh , tôi lấy hơi , hỏi đều đều , chậm rãi như sợ cô ấy sẽ bỏ sót một chữ nào đó trong câu nói:

– Em có chuyện gì à ? Nói chị nghe !
Hương vẫn nét mặt đượm buồn , đôi mắt hơi thâm quầng , chắc tại thức khuya .
– Chị ! Em có thai, anh Minh cứ hững hờ với em . Em biết là anh ấy vẫn yêu chị , nhưng mà em đã có thai rồi ! Em xin chị buông tha cho chồng em, để con em có một người bố trọn vẹn . – Hương khóc nức nở.

Một cảm giác chênh vênh chạy dọc cơ thể , tôi như điếng người . Chuyện vợ chồng lấy nhau , có con là chuyện bình thường . Nhưng sao tôi lại đau lòng đến thế này ? Trong mắt Hương , tôi là người đã cướp chồng , cướp cha của con cô ấy ư ? Tôi đốn mạt đến thế ư ?

– Em bình tĩnh đã , chị xin lỗi vì vẫn làm phiền Minh khi mà cậu ấy đã cưới em. Nhưng chị chỉ nhờ vả về tài chính , bán nhà xong , chị sẽ trả lại toàn bộ số tiền chị vay Minh . Em yên tâm , giữa chị và Minh không còn gì nữa đâu .

Hương vẫn khóc giữa quán cà phê xa lạ . Tôi chẳng biết làm gì . Cứ im lặng cho tới khi Hương đứng lên , ra về . Còn mình tôi lạc lõng giữa muôn vàn suy nghĩ . Hương đáng thương , cô ấy hiền quá . Những bà vợ khác mà thấy chồng mình như thế chắc chắn sẽ nhảy bổ vào tôi mà đánh , mà cấu xé không thương tiếc . Đằng này , cô ấy lại yếu ớt van xin tôi . Sao tôi thấy mình xấu xa đến vậy ?

Minh đã lo ổn thỏa vụ bán nhà , tiền cũng đã tới tay tôi . Tôi hẹn Minh ở một quán nước , cách xa nhà . Hôm nay , sẽ trả lại toàn bộ số tiền và nói chuyện một cách rành mạch nhất về mọi thứ liên quan đến chúng tôi.

Quán khá rộng , khoảng cách giữa các bàn đủ xa để có thể tự nhiên nói chuyện . Tôi đến trước nhằm chuẩn bị trước những gì sẽ nói . Đầu óc trống rỗng chẳng nghĩ được gì . Chỉ liên tục nhìn vào màn hình điện thoại xem giờ .
Minh tới , hỏi tôi đến lâu chưa và không quên xin lỗi vì đã đến muộn . Tôi không nói gì . Đặt lên bàn một cục tiền được gói trong một tờ báo . Đẩy tiền lại gần phía Minh .

– Đây là 50 triệu , cậu xem đi . Còn đây là tiền công cậu đã chạy vạy lo cho tôi các giấy tờ _ tôi đặt một xấp tiền khác lên bàn . Những tờ tiền xanh lét , giống như khuôn mặt tôi lúc bấy giờ . Minh nhìn tôi , ánh mắt ngạc nhiên pha lẫn tức giận .

– Em đang làm cái trò gì thế ? Tôi giúp em , em nghĩ tôi vì cái thứ tiền công khốn kiếp này à ?

Minh tức giận , lần đầu tiên tôi nhìn thấy cậu ấy quá khích như vậy . Tôi giật mình trước phản ứng quá mạnh . Phải thật bình tĩnh , không được run sợ .

– Phải , đối với tôi , ai làm được việc , thì người ấy có công . Cậu nhận đi để tôi khỏi áy náy . Có qua có lại , chúng ta không ai nợ ai hết _ Minh nhìn tôi , đôi mắt xoáy sâu vào tâm can . Tôi liếc nhìn đi chỗ khác , không dám nhìn thẳng vào mắt Minh . Có gì đó rất đáng sợ . Tôi kéo ghế , đứng dậy . Trước khi ra về ,tôi có nói một câu khiến bản thân tôi bị tổn thương rất nặng nề :

– Chúc mừng cậu nhé , cậu sắp được làm bố rồi .

Minh khẽ thảng thốt , ngạc nhiên chăng ? Tôi kịp nhìn thấy điều ấy trước khi rời đi . Ra đến cổng , tôi vội đeo khẩu trang , cúi mặt . Không ai nhìn thấy hai hàng nước mắt sau lớp vải dày cộp .

Sau khi trả nợ xong , tôi có một khoản kha khá tiền , đủ để mua một căn nhà nhỏ hơn . Trong đầu thầm cảm ơn Quyết vì trước đây đã lấy tất cả mọi thứ , trừ căn nhà . Cho nên , có những lúc nghĩ lại , tôi thấy đời chẳng ai lấy hết mọi thứ của mình .

Đêm , nằm cạnh mẹ . Tôi hỏi trong vô thức:
– Mẹ , con sẽ làm phẫu thuật , nếu thành công , con sẽ có con , nhưng không phải với một người đàn ông nào mang danh chồng . Con sẽ nuôi con một mình . Được không mẹ ?

– Ừ ! Tùy mày , nếu thành công thì mẹ mừng cho mày . Đàn bà cần một chỗ dựa . Có thể là con , có thể là chồng _
Mẹ khẽ thở dài ….

– Mà thằng Minh dạo này không thấy tới đây , mày với nó có chuyện gì à ?
Tôi khựng lại giây lát , nhưng vẫn ôn tồn:
– Có vợ , có con rồi , còn lý do gì nữa mà về với gia đình mình nữa . Con không muốn tình trạng này kéo dài thêm . Đau khổ lắm !_ Tôi cố làm ra vẻ mắt ráo hoảnh , lời lẽ dứt khoát nhưng tim gan như vỡ vụn khi nhắc đến từ ” Con “.

Lại một tiếng thở dài nữa từ mẹ:

– Mấy lần nó bất ngờ về đây là do mẹ thông báo cho nó đấy .

Tôi ngỡ ngàng , ngạc nhiên hết mức . Sao mẹ tôi lại làm thế . Rõ ràng mẹ biết Minh đã có vợ rồi kia mà . Làm như thế chả khác gì làm rạn vỡ gia đình nhà người ta . Tôi bắt đầu có cảm giác tức giận , luồn lách vào suy nghĩ . Nhưng vẫn cố lắng nghe lời mẹ nói:

– Mẹ thấy nó thật thà mà lại chân thành . Cũng tại mày , vì mày mà cả 3 đứa giờ mới khổ sở . Đàn bà , sao mà cứ ôm bất hạnh vào người cho nó khổ . Nếu cùng nhau vượt qua được thì cứ cho nó một cơ hội …

Phải ! Là do tôi tự ti về bản thân . Lúc nào cũng nghĩ lỗi do mình nên chẳng dám dang tay mà ôm lấy cái hạnh phúc mình đáng lẽ sẽ được hưởng . Để đến bây giờ , mọi thứ xem ra đã muộn , nhận ra điều này liệu có còn ý nghĩa với tôi không ? Không kìm nén được nữa , tôi bật khóc . Khóc ngon lành trên vai mẹ.

 

ST ( còn nữa )


Mạng Ký Giả: Cuộc thi viết với chủ đề Việt Nam - Đất nước - Con người

 




Bài liên quan

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai.

Cùng chủ đề