Chuyện nhà tôi P15

Tôi trở lại với công việc . Hi vọng quên đi những ảo giác lo lắng bất an đeo đẳng mấy hôm nay .

Minh trở nên trầm mặc hơn , kể cả khi bên tôi cậu ấy vẫn không ngừng suy nghĩ về một điều gì đó . Lẽ nào chúng tôi sẽ phải kết thúc mọi chuyện ?

Rồi , cái ngày mà tôi lo lắng cũng đã đến . Một buổi sáng chủ nhật , như thường lệ Minh sẽ đến ăn cơm rồi ở lại cả ngày.

Tôi hoàn toàn bất ngờ khi đứng trước cửa không phải là Minh . Đấy là bố cậu ấy . Ông ấy nhún vai , bảo tôi không muốn mời ông ấy vào nhà hay sao mà lại đứng nhìn ? Tôi vội vã mời khách vào nhà . Chân tay luống cuống , định pha tách trà cho lịch sự nhưng cái tay chết tiệt cứ lóng ngóng . Ông ấy vẫn chăm chú nhìn hành động của tôi . Khuôn mặt không thay đổi một chút nào kể từ lúc bước vào căn nhà này . Ông cười bảo tôi không phải trà nước gì cả . Tôi biết , đằng sau nụ cười ấy sẽ là những thứ không hay .

– Căn nhà thằng Minh nhà bác mua cũng không tồi đâu cháu nhỉ ?

– Dạ ?

Ông ấy nhìn quanh một vòng rồi hỏi câu làm tôi không dám trả lời sao cả . Rồi , chợt ông ấy nghiêm mặt . Ánh mắt làm tôi nảy người .
– Bác nghĩ , cháu đủ thông minh để nhận ra mục đích hôm nay bác đến đây.
Tôi cảm thấy sợ hãi , tim như rụng ra ngoài . Bầu không khí này cứ kéo dài chắc tôi sẽ xỉu mất . Nhưng trước người này , tôi không thể tỏ ra run sợ được . Dù có ra sao , không ai được phép làm tôi gục ngã .

– Cháu hiểu ạ.

Ông ấy thay đổi nét mặt , các cơ trên má giãn ra .

– Tốt lắm ! Chỉ tại bác không quan tâm đến nó nhiều nên bây giờ khi vợ chồng nó chia tay với nhau lâu rồi bác mới biết . Nếu sớm hơn bác đã không để mọi chuyện xảy xa như vậy . Đáng lẽ ra phải ngăn chặn ngay từ đầu .

Tôi ngồi giữa phòng khách . Nỗi sợ hãi , hoang mang , tuyệt vọng tràn về . Lẽ nào la do duyên số ?

– Cháu nên từ bỏ trước , vì bác biết thằng Minh sẽ không bao giờ làm thế với cháu . Nếu cháu làm được , căn nhà này sẽ thuộc về cháu . Nếu cháu cần , bác có thể cho cháu nhiều hơn.
– Cháu không cần bất cứ thứ gì ở bác đâu ạ.
Tôi nói bằng giọng ngạo nghễ hết mức có thể . Đồng tiền vô tội nhưng người sử dụng nó lại biến tiền trở thành thứ công cụ , bóp nát tất cả .
Tôi và ông ấy ngồi với nhau chừng 10 phút thì ông ấy ra về.
Cái gì thế này ? Câu nói khi nãy của ông ấy . Nó là điều kiện để trao đổi hay sao ? Nước mắt ơi ! Đừng có rơi nữa ! Ơ hay , sao mày cứ chảy thế ?

Nhưng , nếu tôi không làm theo yêu cầu ấy tôi sẽ mất gì ? Ông ấy không nói về vấn đề ấy .

Cả ngày hôm ấy , tôi không làm được gì cả . Bao nhiêu nỗi sợ bủa vây khiến tôi muốn điên lên . Sao mà hạnh phúc đối với tôi lại mong manh như sợi chỉ vậy ?

Tối , Minh ghé qua nhà , cậu ấy nói rằng sẽ đấu tranh đến cùng . Nhưng cậu ấy không hề biết sáng này bố cậu đã đến đây . Tôi vẫn cố làm như không có chuyện gì . Dù lòng đang ngập chìm trong bao cảm xúc tồi tệ .

– Minh này , hạnh phúc rốt cuộc là cái thứ gì mà con người phải hi sinh nhiều thứ để có nó vậy ?

– Tôi không biết nữa , nhưng tôi có thể hi sinh tất cả vì em . Nên hãy hứa với tôi rằng dù có chuyện gì cũng không được buông tay nhé.

Bố Minh là người có tiền , việc làm khó một người không địa vị như tôi không phải là điều quá khó khăn . Mặc dù tôi biết việc ông ấy sẽ làm là vì lý do muốn kéo con trai ra khỏi bất hạnh . Nhưng sao tôi lại muốn chống lại ông ấy . Cho dù là chút sức lực hèn mọn này chẳng là gì so với ông ấy ?

Dù có ra sao , tôi nhất định sẽ từ từ đón nhận mọi thứ . Ngần ấy năm sống vật vờ trong cái bể khổ rồi . Nếu buông tay liệu cả quãng đời còn lại tôi có thanh thản hay không ? Và rằng cơ hội không đến nhiều lần trong đời . Mặc kệ , đến đâu thì đến.
Dạo này công việc của tôi vẫn ổn , mẹ ở nhà thông báo tình hình bố đã hồi phục gần như hoàn toàn . Mọi thứ vẫn đang rất bình thường . Tôi không hiểu sóng gió sẽ ập đến theo hướng nào .
Minh vẫn chăm sóc cho tôi như một người chồng thực sự . Có vẻ cậu ấy càng ngày càng có nhiều thời gian hơn . Lúc nào cũng có mặt ở nhà tôi khi tôi đi làm về . Tôi thấy mọi thứ bắt đầu lạ ở phía Minh.

Không thấy Minh lái ô tô đến nhà tôi nữa , thay vào đó lúc là taxi lúc là xe máy . Minh nói mới đi bảo dưỡng xe . Nhưng phụ nữ mà , nhạy cảm hơn đàn ông nghĩ nhiều .
Dường như Minh đang giấu tôi điều gì đó . Mọi thứ trở lên mơ hồ hơn bao giờ hết . Đôi khi Minh không dám nhìn vào tôi khi tôi nhắc đến việc ở công ty cậu ấy . Chỉ nói rằng đã có toàn bộ nhân viên lo , cậu ấy chỉ cần ngồi nhà làm việc với cái máy tính thôi cũng được .
Minh nói với tôi hãy để cậu ấy được chăm sóc tôi . Khi nào tôi đi làm , Minh có thể nấu cơm , chúng tôi có thể cùng ăn , cùng trò chuyện . Và nếu có thể , hãy cho cậu ấy một gia đình . Hôm nay , tôi có đọc được một câu như thế này:
” Hôn nhân không con cái không khác gì sống với nhau như hai người bạn “.
Rồi tôi mường tượng ra cái cảnh tôi và Minh ngày càng già úa , một ngày nào đó 1 trong 2 chúng ta phải ra đi . Người còn lại sẽ phải sống phần đời còn lại đơn côi như bà cụ trong chuyến đi biển cách đây không lâu ! Nghĩ vậy thôi mà tôi đau đến xé lòng . Nếu như vậy là bất công cho Minh . Nếu rời bỏ Minh thì sẽ bất công cho tôi . Ai đó cho tôi câu trả lời đi !

Tình cờ , tôi phát hiện ra việc Minh không còn làm giám đốc ở công ty nữa . Toàn bộ xe , tài khoản ngân hàng , cổ phiếu và những thứ liên quan đều bị bố tịch thu . Minh định giấu tôi đến khi nào đây ? Nếu như không gặp lại chị đồng nghiệp ngày trước ở đường thì liệu bao giờ tôi mới biết . Một người đàn ông như Minh , sớm có tất cả trong tay , nay bỗng dưng mất sạch . Rồi Minh sẽ ra sao ?

Trở về nhà , Minh đang nằm xem tivi ở phòng khách . Tôi vứt túi xách xuống ghế . Tâm trạng mệt mỏi vì phải suy nghĩ suốt cả buổi chiều . Tôi nghĩ mọi thứ chưa dừng lại ở đây đâu . Có thể tôi sẽ là mục tiêu tiếp theo . Nghĩ vậy thôi tôi đã rùng mình trước những toan tính của con người .
Minh thấy tôi không vui nên cứ quấn quýt với tôi . Thật sự tôi không còn tâm trạng . Nửa muốn làm sáng tỏ mọi việc , nửa không muốn khơi gợi lên . Khó nghĩ quá . Tôi vào nhà tắm , đứng im trước gương . Mình có xứng không nhỉ ? Tất cả mọi chuyện xảy ra với Minh liệu có đáng ?

Cuối cùng , Minh cũng thành thật với tôi . Minh nói với tôi rằng cậu ấy sợ tôi suy nghĩ nhiều , sợ tôi thay đổi quyết định nên mới định giấu . Có lẽ cũng phải thông cảm . Và tôi vẫn tin một điều rằng sẽ không ai dồn chúng tôi vào đường cùng được . Khó khăn à ? Cứ tới đi , chúng tôi sẽ đương đầu hết . Thời gian khoác lên tôi nhiều mạnh mẽ và nghị lực . Tôi sẽ dùng nó để chống trả tất cả .
Tối , khi cả hai đang dùng bữa , đến đoạn phim có cảnh hai người chia tay nhau sau thời gian yêu nhau chịu nhiều thử thách . Thôi thấy hơi chột dạ . Hỏi Minh:
– Minh này , có bao giờ , trong một khoảnh khắc nào đó có thể là những lúc mỏi mệt , cậu thấy hối hận vì những gì cậu đã mất vì tôi không ?
Hình như Minh đoán ra câu hỏi của tôi xuất phát từ đâu nên vội vã chuyển sang kênh khác . Minh nhìn tôi cười hiền:
– Không bao giờ . Sao em không hỏi hôm nay tôi yêu em nhiều hơn hôm qua nhỉ thay vì cái câu hỏi ngốc nghếch kia . Minh lấy tay cốc nhẹ vào đầu tôi .
Có thể là tôi đã lo xa quá chăng ?

ST ( còn nữa )


Mạng Ký Giả: Cuộc thi viết với chủ đề Việt Nam - Đất nước - Con người

 




Bài liên quan

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai.

Cùng chủ đề