Có thật Chúa Giê Su đã tồn tại không? Có bằng chứng lịch sử nào về Chúa Giê Su?

Điển hình của người hỏi câu hỏi này là sự đòi hỏi phải trả lời câu hỏi theo điều kiện “Ngoài Kinh Thánh”. Chúng tôi không chấp nhận ý này nếu Kinh Thánh không thể được coi là một nguồn cung cấp bằng chứng cho sự tồn tại của Chúa Giê Su. Tân Ước chứa hàng trăm tài liệu tham khảo về Chúa Giê Su. Có những người ghi ngày trên các thư tín của Phúc Âm vào thế kỷ thứ hai, hơn 100 năm sau sự chết của Chúa Giê Su. Ngay cả nếu điều này là trường hợp (mà chúng tôi đặc biệt bàn đến), trong thời hạn của những bằng chứng cổ, các tác phẩm dưới 200 năm sau khi sự kiện đã diễn ra được xem là chứng cứ rất đáng tin cậy. Hơn nữa, phần lớn các học giả (Cơ Đốc giáo và ngoại đạo) chấp thuận cho rằng thư tín của Phao Lô (Ít nhất là một số trong số đó) trong thực tế được viết bởi Phao Lô vào giữa thế kỷ đầu tiên, chưa đầy 40 năm sau khi Chúa Giê Su chết. Trong thời hạn của bằng chứng về những bản viết tay cổ, điều này là bằng chứng hùng hồn về sự hiện diện của một người tên là Giê Su tại Israel ngay đầu tiên của thế kỷ.

Cũng có thể nhận ra điều quan trọng vào năm 70 sau công nguyên, đế quốc La Mã đã xâm lăng, huỷ phá thành Jerusalem và tàn sát hầu hết những cư dân của đất nước Israel. Toàn bộ thành phố đã bị đốt cháy đến tận nền. Chúng ta không nên ngạc nhiên, sau đó, nếu nhiều bằng chứng về sự tồn tại của Chúa Giê Su đã bị tiêu hủy. Nhiều chứng nhân của Chúa Giê Su có thể đã bị giết. Những sự thật này có khả năng giới hạn số chứng nhân còn sót lại làm chứng về Chúa Giê Su.

Xem xét mục vụ của Chúa Giê Su phần lớn tiếp giáp ở những khu vực tương đối không quan trọng tại một góc nhỏ của Đế quốc La Mã, một số lượng thông tin đáng ngạc nhiên về Chúa Giê Su có thể được rút ra từ các nguồn lịch sử thế tục. Một số bằng chứng lịch sử quan trọng hơn của Chúa Giê Su bao gồm:

Tacitus sử gia của La Mã đầu thế kỷ, người được coi là một trong những nhà sử học chính xác nhiều về thế giới cổ đại, đề cập đến mê tín dị đoan “Cơ Đốc giáo” (Trong tiếng Latin từ Christus là Đấng Christ), người chịu đựng đau khổ dưới tay Bôn-xơ Phi-lát trong thời kỳ trị vì của Hoàng đế Tiberius. Suetonius, tổng thư ký cho Hoàng đế Hadrian, đã viết rằng có một người đàn ông tên là Chrestus (hoặc Christ), người sống trong thế kỷ thứ nhất (Annals 15,44).

Flavius Josephus là sử gia Do Thái nổi tiếng nhất. Trong tác phẩm “Antiquities” của mình nói đến Gia-cơ “Anh em của Chúa Giê Su, người được gọi là Christ” Có một câu gây tranh cãi (18:3) nói rằng “Bây giờ vào khoảng thời gian này. Chúa Giê Su, một người đàn ông khôn ngoan, nếu đúng luật gọi ông là một con người. Đối với ông là một trong những người hoạt động tài ba đáng ngạc nhiên … Ông là Đấng Christ, ông đã sống lại hiện ra để cho họ thấy trong ngày thứ ba, như là các tiên tri siêu phàm đã báo trước những điều này và mười ngàn người khác liên quan đến ông ấy “Một phiên bản cho là “Tại thời điểm này có một người đàn ông khôn ngoan tên là Giê Su. Sự hướng dẫn của ông tốt đã được nổi tiếng là có đạo đức. Và rất nhiều người từ trong số những người Do Thái và các quốc gia khác đã trở thành môn đệ của ông ta. Phi Lát lên án ông và đóng đinh ông vào cây thập tự cho chết. Nhưng những môn đồ của ông đã không từ bỏ trọng trách môn đồ của ông. Họ báo cáo rằng ông đã xuất hiện với họ ba ngày sau khi ông bị đóng đinh, và rằng ông vẫn sống, theo như vậy có lẽ ông là Đấng Mê-si liên quan đến người mà các tiên tri đã kể lại chi tiết lạ lùng.”

Julius Africanus trích dẫn từ sử gia Thallus trong một cuộc thảo luận về bóng tối theo sau sự đóng đinh của Chist (Tác phẩm Extant, 18).

Pliny trẻ, trong lá thư 10:96, ghi lại sự thờ phượng của những tín hữu Cơ Đốc giáo đầu tiên thực hiện bao gồm sự kiện tôn thờ Chúa Giê Su là Đức Chúa Trời và rất đạo đức, và ông cũng bao gồm một tham chiếu về bữa tiệc yêu thương và bản chất siêu việt của Chúa.

Kinh Talmud của dân Babylon (Sanhedrin 43a) khẳng định sự đóng đinh Chúa Giêsu vào chiều của lễ Vượt Qua và cáo trạng chống với Chúa Giê Su về việc Ngài thực hiện pháp thuật và khuyến khích người Do Thái bỏ đạo.

Lucian của Samosata là một nhà văn Hy Lạp ở thế kỷ thứ hai đã thừa nhận rằng những Cơ Đốc nhân đã thờ phượng Chúa Giêsu Christ, giới thiệu những lời khuyên dạy mới, là người đã bị đóng đinh vì tội của họ. Ông nói rằng sự dạy dỗ của Chúa Giêsu bao gồm tình huynh đệ giữa các tín hữu, quan trọng của sự biến cải, và tầm quan trọng của sự từ bỏ các vị thần khác. Cơ Đốc hữu sống theo luật lệ của Chúa Giêsu, tin rằng mình sẽ được sống đời đời, và có tính đặc trưng bởi suy ngẫm về sự chết, tận tâm tình nguyện dâng hiến đời sống và từ bỏ vật chất.

Mara Bar-Serapion xác nhận rằng Chúa Giê Su được coi là một người đàn ông khôn ngoan và đạo đức, được nhiều người xem là vua của Israel, đã bị người Do Thái sát hại, và đã sống trong những lời giảng dạy của những môn đệ Ngài.

Sau đó chúng ta có tất cả các tác phẩm của Trí huệ giáo (Phúc âm của lẽ thật, Những thứ kinh của Giăng, Phúc âm của Thô Ma, Tiểu luận sự Phục sinh,.v.v…) mà tất cả đều đề cập đến Chúa Giê Su.

Trong thực tế, chúng ta gần như có thể tái tạo lại phúc âm từ nguồn của thế giới không phải là Cơ Đốc giáo: Chúa Giê Su đã được gọi là Christ (Josephus), đã làm “phép thuật”, dẫn dắt dân Israel vào những điều giáo huấn mới, và đã bị treo lên thập hình ngày lễ Vượt Qua vì họ (Babylon Talmud) tại xứ Giu Đê (Tacitus), nhưng Ngài đã công bố là Thiên Chúa và sẽ trở lại (Eliezar), mà những môn đồ Ngài tin Ngài là Đức Chúa Trời và thờ phượng Ngài (Pliny the Younger).

Có nhiều bằng chứng mạnh mẽ về sự tồn tại của Chúa Giê Su Christ, cả trong lịch sử thế tục và Kinh thánh. Có lẽ bằng chứng vĩ đại nhất mà Chúa Giê Su đã tồn tại là sự thật theo đúng nghĩa đen là hàng ngàn Cơ Đốc nhân trong thế kỷ trước, bao gồm mười hai môn đồ, đã sẵn sàng dâng cuộc sống của họ như là người tuận đạo cho Chúa Giê Su Christ. Con người sẽ chết cho những gì họ tin là sự thật, nhưng không ai chết cho những gì họ biết đó là sự lừa dối.

Theo GotQuestions


Mạng Ký Giả: Cuộc thi viết với chủ đề Việt Nam - Đất nước - Con người

 




Bài liên quan

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai.

Cùng chủ đề