Bút ký từ “nhà nguyện “: Bệnh nhân bị coronavirus ở Odessa điều trị như thế nào

Tối thứ bảy, ngày 6 tháng 6.

 Ngay trước ngày lễ thánh Troishkaya, cô tình nguyện viên trẻ tuổi của thành phố Odessa, người đã ở sát cánh trên trận tuyến  chống Covi kể từ tháng 3 năm nay, đã giúp các bác sĩ, nhân viên an ninh và người già cô đơn – bỗng nhiện bị các triệu chứng đáng báo động – đau ở ngực, suy nhược, sốt cao. Sau đó, cô còn bị thêm chứng ho.

Là một nhân viên y tế, cô hiểu được sự nghiêm trọng của tình huống và ngay lập tức bắt đầu thực hiện các biện pháp cần thiết. Tình nguyện viên kể lại với phóng viên báo Dumskaya, Odessa  về những gì đã xảy ra với cô sau đó. Kết quả là một bài viết ngắn nhưng rất nhiều thông tin. Vì một số lý do, chúng tôi không nêu tên của nhân vật thật của chúng tôi.

Bộ phận tiếp nhận của Bệnh viện truyền nhiễm đã tạo ấn tượng tốt – sạch sẽ, vô trùng, nhân viên y tế tỏ ra  thân thiện.

Приемное отделение инфекционной больницы производит хорошее впечатление - стерильная чистота, приветливый медицинский персонал
Phòng tiếp nhận bệnh nhân thuộc viện Truyền nhiêm Tp. Odessa

BÁC SĨ GIA ĐÌNH

Nếu bạn đã mắc phải hội chứng covid, trước hết bạn cần tìm bác sĩ gia đình để trước tiên thông báo về vụ việc, và thứ hai, để có được giới thiệu chụp X-quang và xét nghiệm PCR.

Ở trung tâm chăm sóc sức khỏe ban đầu số 14 họ không nhấc máy, cần phải trực tiếp đến đó. Nhưng người trực ở đó thường chỉ nhún vai và nói rằng khó có thể hy vọng vào sự giúp đỡ nào đó và hãy chờ cho đến thứ ba, điều tương tự cũng diễn ra tại phòng X-quang: biết sao được – cuối tuần, ngày lễ mà!.

Tại phòng trực của Bệnh viện lâm sàng thành phố số 11, nơi tôi đến ngay sau khi rời khỏi bệnh viện 14,  các bác sĩ không muốn dính líu đến các triệu chứng đó và từ chối chụp phim.

Tới Bệnh viện thành phố số 1 (tên là bệnh viện Do Thái), thì  họ có thể chụp phim, nhưng bạn cần phải có 1 giấy giới thiệu từ bác sỹ gia đình hoặc được xe cấp cứu chở đến…

Sau khi tham khảo ý kiến với người phụ trách bộ phận của Trung tâm tham vấn hỗ trợ bệnh COVID-19, tôi lập tức phi đến Bệnh viện truyền nhiễm thành phố  – để xin được nhập viện.

Khu Cách ly thuộc bệnh viện truyền nhiễm

Tôi đã gặp may. Hôm đó ca trực tại bộ phận tiếp nhận  bệnh nhân bị bệnh truyền nhiễm là một tổ gồm  các bác sĩ tuyệt vời, những người ngay lập tức và với tất cả sự nhiệt tình đã đón nhận tôi từ ngoài đường. Mặc dù mệt mỏi sau khi làm nhiệm vụ hàng ngày và khối lượng công việc lớn, các chuyên gia về bệnh truyền nhiễm và các nhân viên y tế khác đã đưa ra câu trả lời toàn diện và kết luận: có triệu chứng của SARS, nghi ngờ mắc  COVID-19. Đề xuất cho nằm vào bộ phận cách ly “.

Một xét nghiệm vi rút nhanh trong khoa cho thấy kết quả âm tính, và bác sĩ đã lấy tăm bông từ vòm họng để  thực hiện xét nghiệm PCR.

Kết quả của xét nghiệm PCR này cần phải chờ bốn ngày do đang trong ngày lễ, cho đến thứ Năm. Ngoài ra, các bác sĩ đã giới thiệu chụp cắt lớp vi tính và khuyến cáo tôi nhanh chóng nhập viện.

Chụp CT ngực cũng cho thấy những dấu hiệu đáng lo ngại: Một vài trọng tâm của mô phổi trông như “Kính mờ”. Có lẽ, đó là những vùng có dấu hiệu bị viêm. Sau khi tham khảo ý kiến của chuyên gia về bệnh truyền nhiễm một lần nữa, tôi quyết định nhận giường và sau vài giờ tôi trở lại bệnh viện với bộ dụng cụ bệnh nhân tiêu chuẩn, một cái cốc, một cái bát, một cái muỗng, một cái khăn, khăn trải giường và nhiều thứ lặt vặt. Tôi đã được nhanh chóng làm các thủ tục hành chính để nhập bệnh viện, và kèm theo một nhân viên tận tụy, được trang bị phòng hộ đầy đủ, tôi được gửi đến khu nhà số 7 của Bệnh viện truyền nhiễm. Các bác sĩ và bệnh nhân trìu mến gọi khu đó là “Nhà Nguyện”.

Nhà Nguyện

Trên tầng trệt rộng rãi của tòa  cũ của bệnh viện, việc phân loại bệnh nhân  được thực hiện theo  phương pháp có tên gọi là “Pirogovski”. Những bệnh nhân mới nhập viện được chia thành các nhóm theo mức độ có thể gây nguy hiểm cho người khác. Những người như tôi, khi chưa có chẩn đoán xác nhận, được xác định là “bể phốt”, hay còn gọi là “Nhà Nguyện”. Đó là nơi tập trung tất cả những bệnh nhân bị nghi nhiễm hoặc đang chờ kết quả PCR. Khu nhà này được thiết kế để ngăn chặn virus không được lan truyền trong bệnh viện. Đồng thời, thuốc miễn phí chỉ dành cho những người có chẩn đoán.

Bắt đầu từ  lối vào khu bệnh nhân, đầu tiên là thay đồ, sau đó là phòng cấp cứu. Trước lối vào của phòng cấp cứu có 1 bục để khử trùng, chất khử trùng sẽ được phun vào tất cả những ai bước vào đó. Đây là trên lý thuyết. Trong thực tế, trong tất cả những ngày tôi ở đây, thủ tục đó chưa bao giờ được thực hiện. Có thể mọi người bỏ qua thủ tục này vì thấy nó rất bất tiện: các y tá đi qua khung khử để ra vào phòng cấp cứu  có tới hàng trăm lần mỗi ca mà không thấy tiến hành bất kỳ biện pháp  sát trùng nào!

Khi tôi đến, y tá trực ban đưa ra một số  lựa chọn về chỗ nằm. Đầu tiên là phòng chung cho tám người. Một số giường trong đó được cách ra khỏi cái khác bằng tấm vách ngăn  – một cái gì đó giống như một toa tầu hành khách chung hạng  phổ thông.  Tổng  chi phí chỉ mất – 50 UAH cho suốt quá trình nhập viện. Lựa chọn thứ hai là một phòng gồm năm giường nằm với giá  200 UAH, cuối cùng tôi đã chọn phòng này. Trong phòng Có một tủ lạnh và lò vi sóng. Nhược điểm là một cánh của phòng lúc nào cũng mở và không gian chật chội. Khi tôi nhập viện, đã có hai người trong phường. Sau đó, một bệnh nhân khác xuất hiện. Cô y tá nói rằng có những phòng riêng lẻ, với giá 300 UAH mỗi ngày, nhưng tất cả đều đã  bận kín. Thậm chí cô ấy còn nói rằng những phòng này được đặt trước và bận cho đến tận khi tôi xuất viện.

Một khi bạn đã được đưa vào viện thì việc  giao tiếp với những người thân chỉ có thể thông qua một cửa sổ nhỏ trong cái cánh của  được khóa bằng chìa khóa từ phía trong. Nếu bệnh nhân có người thân, thì họ có thể giúp đỡ anh ta. Nếu không có người thân, thì các nhân viên y tế tự đi mua thuốc và thật thú vị, vào những ngày khác nhau, họ mang về cùng một loại thuốc, nhưng được  mua với giá khác nhau, và sự khác biệt có thể là vài chục hryvnias. Có người chấp nhận, có người phẫn nộ. Với những ai không hài lòng, nếu họ đủ kiên nhẫn chờ đợi thì các y tá có thể  mang về cho những tên thuốc có thành phần  tương tự nhưng giá rẻ hơn.

Thời gian nghỉ trong phòng bệnh, tôi có thói quyen ghi nhật ký. Và  tôi muốn trích dẫn ở đây:

Ngày 08/06/20. Thứ hai. Họ đưa ra một danh sách – những thứ mà  bạn cần mua. Họ  tiêm cho một mũi  v/ m (tiêm bắp, – Ed.) theo như bệnh viện thuốc có tên là ceftriaxone. Không được ăn. Y tá trực không trang bị thiết bị bảo vệ cá nhân, ngay cả khi họ làm các thủ tục – tiêm, truyền nước, lấy mẫu máu. Có một lần duy nhất tôi thấy  nhân viên y tế có đeo găng tay khi cô ấy tiêm cho tôi một mũi vào buổi tối. Còn khi truyền nước tôi thấy các nhân viên y tế luôn dùng tay trần.

Có một câu hỏi về đơn thuốc: Azithromycin được kê đơn tại quầy lễ tân, được chỉ định cho uống trong hai ngày. Và sau đó hóa ra thuốc ấy không có, chỉ có loại efmerin, có giá hơn 100 UAH mỗi chai và levoset cho những bệnh nhân phải truyền nước.

Một cô bé  hàng xóm bị viêm phổi, có thể nói là tương đối nặng. Thế mà cô ta vẫn  đi dạo quanh phòng và ho khan túi bụi. Trả lời yêu cầu của tôi là phải đeo mặt nạ, cô ta bắt đầu nói rằng tôi không cần phải dạy cô ấy, và “nói chung, mặt nạ sẽ không cứu ai cả.”

Nhân tiện, có một câu hỏi – ai sẽ là người  cần cung cấp cho bệnh nhân khẩu trang? Họ đeo chúng trong nhiều ngày. Nguy cơ lây  nhiễm trong  bệnh viện chưa được gỡ bỏ. Tôi đã gặp may mắn trong lần này – họ mang cho tôi mặt nạ, vì vậy theo tất cả các quy tắc, tôi sẽ thay đổi chúng cứ sau hai giờ. Vâng, đi bộ trong mặt nạ cả ngày là rất, rất khó khăn. Tôi hiểu các y tá và bác sĩ, nhưng đây là điều cần thiết trong những điều kiện này.

09/06/20. Thứ ba. Bác sĩ chỉ có một. Các lọ để chứa nước tiểu OAM (phân tích nước tiểu nói chung, – ng. dịch) được chuyển cho những bệnh nhân là những lọ đã qua sử dụng (sau đó, vào những ngày khác, chúng là mới và có niêm phong). Theo dấu vết có thể nhìn thấy rằng chúng đã được rửa sạch. Tôi thì dùng lọ riêng, đã mua từ trước.

Đối với thực phẩm – một sự ly kỳ đầy đủ: nếu bạn nhập viện vào Thứ Sáu và không phải từ sáng và vào cuối tuần trước – bữa ăn không được lên kế hoạch cho đến ngày làm việc đầu tiên. Và tôi đã không được phép có thức ăn vào hôm qua, thứ Hai và đến tận hôm nay, ngày 9 tháng 6, tức là vào ngày làm việc: vì một số lý do đơn giản là  tôi không được đưa vào danh sách. Một người hàng xóm cũng nhập viện  vào thứ Sáu, cô cũng không được cấp đồ ăn. Làm thế nào để có thể sống nổi trong hoản cảnh này? Không có câu trả lời. Người y tá trưởng đã gọi cho các bộ phận khác và hỏi họ xem có những xuất ăn được trả lại hay không! Có bốn người trong phòng nhập viện vào cuối tuần, và tất cả đều không có thức ăn.

Người nấu bếp hôm thứ ba nói rằng cô ấy đã có một ngày nghỉ và cô ấy không bị bắt buộc phải đến và lập danh sách. Trong năm ngày liền, mọi người phải nằm viện mà không được chia thức ăn và đành phải chờ đợi từ người thân hoặc từ các bệnh nhân khác nếu họ từ chối.

Về thuốc. Vào buổi sáng, một y tá bước vào (mới): cô ấy nói rằng đã sẵn sàng tiêm thuốc. Hóa ra ca làm việc trước đó đã truyền đạt rằng tôi không có thuốc efmerin và đối với tôi họ đã chuẩn bị sẵn vào ống tiêm Ceftriaxone của tôi,  với giá rẻ hơn năm lần so với efmerin. Tôi kịp đề nghị y tá can thiệp để lấy lại efmerin cho tôi và ngay lập tức thực hiện một cú thao tác tiêm.

Máu được lấy vào thứ ba bởi y tá Irina. Irina trực vào thứ hai. Không có thiết bị bảo vệ – mặt nạ và găng tay. Đối với câu hỏi của tôi tại sao, cô ấy trả lời: “Tôi mệt mỏi với việc đeo chúng và không muốn nữa.”

Hôm nay có một cô gái mới đến. Một cái gì đó đã xảy ra vào buổi tối. Cô ấy bị ốm, bất tỉnh ở đâu đó lúc 17-18: 00. Các nhân viên trực của khoa và bệnh viện suốt đêm và cả đêm làm tăng áp lực của cô. Họ theo dõi cô trên điện tim đồ vào ban đêm, rất nhiều thao tác để tăng áp lực, đó là 60 đến 40. Cảm ơn Chúa, họ đã cứu được cô…

10 /06/20. Thứ tư. Ngày vui sướng, câu trả lời đã đến – Xét nghiệm PCR cho kết quả là âm tính! Tôi được phép về nhà – để được tự điều trị. Tất cả các giấy tờ,  chứng nhận nghỉ ốm,… được cấp nhanh chóng.

Tôi vẫn phải điều trị thêm.

THỬ THÁCH VÀ CÂU HỎI

Nói chung, tôi chỉ ở bệnh viện vài ngày, điều đó cho phép tôi khám phá ra một số khoảnh khắc khó chịu cần phải sửa chữa.

Vấn đề quan trọng nhất là nhân viên y tế không sử dụng thiết bị bảo vệ cá nhân. Họ thực hiện các thủ tục mà không có chúng khi tương tác với bệnh nhân – họ tiêm, đặt ống nhỏ giọt, làm xét nghiệm, thực hiện các thao tác khác mà không cần đeo khẩu trang và găng tay.

Một vấn đề cũng không kém phần quan trọng là nhiều  bệnh nhân vô trách nhiệm, bỏ bê sự an toàn của người khác và khiến họ có nguy cơ bị nhiễm trùng.

Tình hình cung cấp thuốc điều trị bệnh truyền nhiễm cho bệnh viện cũng là một vấn đề khó hiểu mặc dù theo công bố là vấn đề này được giải quyết. Danh sách các loại thuốc có sẵn đã không được cập nhật kể từ ngày 18 tháng 3 năm 2020. Rõ ràng, sự khởi đầu của dịch bệnh khiến người chịu trách nhiệm biên soạn tài liệu ràng buộc này sợ hãi. Đáng ngạc nhiên hơn nữa là sự hiện diện trong danh sách nhiều loại thuốc đã hết hạn vào tháng 6 năm 2019!

Có  câu hỏi về việc cung cấp thực phẩm cho các  nhà thầu. Các thùng chứa có thể tái sử dụng trong đó  chứa đựng các thực phẩm được gần như chắc chắn không được xử lý như chất thải nguy hại, mà chỉ được rửa sạch và đưa trở lại bệnh viện, gây nguy hiểm cho nhiều người. Không rõ lý do tại sao bệnh nhân, đến vào thứ Sáu, đã không được cung cấp thức ăn trong bốn ngày và chỉ  được cho ăn những khẩu phần mà các bệnh nhân khác từ chối.

Câu chuyện này kết thúc thành công với tôi – cả hai phân tích PCR trên COVID-19 đều âm tính. Tôi đã tự cách ly  và điều trị bệnh viêm phổi tại nhà. Trong bệnh viện, tôi đã tiêu tốn 2863 UAH: tiền phòng  trị giá 200 UAH, 1663 – thuốc và một nghìn hryvnias khác – chụp cắt lớp vi tính. Các thử nghiệm nhanh chóng và phân tích PCR là miễn phí.

Tôi muốn hy vọng rằng người đọc sẽ không buộc phải làm quyen với hoặc là “Nhà Nguyện'” hoặc những khu điều trị  bệnh nhân tiếp theo, nơi   mà ở những bệnh nhân được gửi đi đã tìm thấy coronavirus (trực tiếp là vòng tròn địa ngục Dante).

Hãy chăm sóc bản thân và những người thân yêu, chúc sự  khỏe mạnh!

P.S. Hôm nọ, một người bạn gái của tôi quay sang hỏi ý kiến tôi, người cũng có triệu chứng tương tự như những người được mô tả ở trên. Cô nói rằng trong bộ phận tiếp nhận bệnh truyền nhiễm, họ không muốn nhận cô nếu cô không chụp có kết quả chụp CT. Tất cả nhân viên làm việc ở đó đều không có mặt nạ và găng tay. Xét nghiệm nhanh và PCR không được thực hiện ngay lập tức, mặc dù cô gái đã đến sau khi hội chẩn và được bác sĩ gia đình giới thiệu có triệu chứng viêm phổi. Sau những cuộc thương lượng dài, cuối cùng cô ấy vẫn được nhập viện.

Được ghi lại bởi Alexei Kostrzhitsky, phóng sự đặc biệt trên tờ báo “Dumaskaya” của Hội Đồng ND tỉnh Odessa

Ng. Hoàng Lân dịch.

Một số hình ảnh ghi lại từ bài báo:

Bệnh viện Truyền nhiễm Tp. Odessa


Mạng Ký Giả: Cuộc thi viết với chủ đề Việt Nam - Đất nước - Con người

 




Bài liên quan

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai.

Cùng chủ đề