Xuân đến rồi!? Ất Mùi con Dê nhỏ?
Sớm ra đường, cả một trời trắng xóa.
Mũ kín đầu, vẫn buốt cả hai tai
Lác đác đó đây vài dáng người đi bộ.
Xuân đến rồi mà sao tôi chẳng thấy?
Chẳng lẽ Xuân mà quạnh quẽo thế này ư?
Chợt chạnh lòng, nao nao một nỗi nhớ!
Nhớ mưa, nhớ gió, nhớ người xe tấp nập
Như gợi nhắc – Quê hương ơi nhớ lắm!
Nơi có cha, có mẹ, có người thương.
Nỗi nhớ Xuân, một miền nơi ký ức.
Nơi ta sinh ra, Xuân đến chẳng được gần.
Hỡi cánh gió, vượt xa xôi ngàn dặm
Hãy cuốn chút tình từ xứ tuyết bay thật xa!
Phan Trịnh Khải
Bài liên quan
Bài thơ buồn quá tác giả ơi
Chỉ gợn một tý thôi! Tiếp theo sẽ là vui!