thơ Phan Trịnh Khải rss thơ Phan Trịnh Khải
Gợn chút nhớ Xuân quê

Xuân đến rồi!? Ất Mùi con Dê nhỏ? Sớm ra đường, cả một trời trắng xóa. Mũ kín đầu, vẫn buốt cả hai tai Lác đác đó đây vài dáng người đi bộ. Xuân đến rồi mà sao tôi chẳng thấy? Chẳng lẽ Xuân mà quạnh quẽo thế này ư? Chợt chạnh lòng,  nao nao một nỗi nhớ! Nhớ mưa, nhớ gió, nhớ người xe tấp nập Như gợi nhắc - Quê hương ơi nhớ lắm! Nơi có cha, có mẹ, có người...

Cuối thu!

(Tự nhiên có hứng làm thơ! Cả nhà đừng cười nhé :) ! ) Thoảng nghe gió lạnh tiết cuối Thu. Nắng nhạt vương dài cõi lãng du. Lung linh mặt nước lăn tăn sóng, Hàng cây lá rụng gió vi vu.   Công viên, sánh bước người du dạo, Đám trẻ nô đùa quậy xôn xao. Ghế đá an nhàn già tâm sự, Người lạ, người quen khẽ gật chào.   (more…)