Một-Hai-Ba

Một-hai-ba … Rồi em có hiện ra?
Như một nàng tiên khoác áo choàng màu nắng?
Xua tiếng thở dài bằng làn hơi ấm
xoa dịu cơn đau bằng tia mắt biết cười!

Một-hai-ba… Rồi anh mở mắt ra
có áng mây bay nghiêng trời nắng hạ
có loài hoa mang mùi hương rất lạ
phủ dịu mềm lên cỏ lá xung quanh.

Tiếng chân em rất khẽ trên đồng xanh
Anh quay mặt vào tường, gõ nhịp tim đồng điệu
Một-hai-ba… nào chờ điều kì diệu
Một-hai-ba…bay lên cùng tình yêu.

Một-hai-ba… Anh đập tay vào tường,
nghe sau lưng chuyển động của làn hương
là bàn chân của em vừa khẽ bước
vào đời anh, xao động một niềm thương

Một-hai-ba…Anh đập tay vào tường,
muốn bắt được em vừa đi một bước
Anh quay lại, em đã yên mình trước
chỉ trao anh, duyên dáng một nụ cười

Một-hai-ba… cho đến tám chín mười
vẫn không bắt được em mỗi lần quay lại
chỉ thấy nụ cười vẫn nguyên tồn tại
và khoảng cách dài đang ngắn lại đấy thôi!

Sưu tầm


Mạng Ký Giả: Cuộc thi viết với chủ đề Việt Nam - Đất nước - Con người

 




Bài liên quan

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai.

Cùng chủ đề