Bạn sẽ chờ đợi đến bao giờ ?

Cứ chờ đợi đi, rồi bạn sẽ thấy chẳng biết mình phải chờ gì, chờ đến bao lâu?

Trở về sau một chuyến đi xa, gặp bạn ở quán quen, bạn nhìn mớ ảnh trong máy tôi rồi xuýt xoa: “Thích thế, ước gì tớ được như cậu”. Tôi chỉ cười, bởi lẽ tôi không biết điều gì ngăn cản bạn không thể bứt mình ra cuộc sống hàng ngày để đi một chuyến đơn giản.

Công việc tự do, tiền lương đủ để chi vài triệu một lần mà không cần quá bận tâm, sức khỏe tốt, chồng con chưa có, chẳng ai cấm cản. Vậy mà bạn luôn chỉ ngồi lì một chỗ mà ao ước được như tôi, cái đứa thậm chí xin nghỉ không lương để lên đường, làm việc quần quật cả tuần để đổi lấy vài ba ngày phép, đi đến đâu cũng bị dị ứng thời tiết và cứ đến mùa đông thì yếu xìu như một con mèo.

Cuộc sống ít khi cho ai tất cả điều kiện cần và đủ để làm điều gì đó. Chúng ta không phải cô Tấm, chỉ cần bật khóc là ông Bụt hiện lên, đào bốn chân giường là có đủ váy áo, hài thêu, ngựa hồng để đi dự hội. Khoan chưa nói đến việc thời nay phần lớn chúng ta đều ở nhà chung cư, tập thể, lấy đâu ra đất để đào bốn chân giường, tôi vẫn thường nói đùa: “Cứ chờ đi, rồi bạn sẽ thấy chẳng biết mình phải chờ đến bao lâu”.

Cô bạn mà tôi kể ở trên, cô ấy đã từng chờ một người đàn ông yêu cô ấy xuất hiện, đưa cô ấy đi tới những vùng đất từng ao ước. Thế rồi khi tìm thấy người đàn ông ấy, cô ấy lại bắt đầu chờ đợi anh ta hết bận rộn. Đến khi anh ta hết bận, lại tới lượt cô chờ mình hết bận, chờ qua dự án này, qua cơn bão nọ. Trong khi cô ấy mải miết chờ đợi, thời gian cũng mải miết trôi. Khi rút cục mọi thứ tưởng như đã ổn, thì… cô ấy đã chán và chuyển sang đợi chờ cái mới.

Thế đấy, bạn chẳng bao giờ biết được mình sẽ phải chờ đợi bao lâu. Mọi điều trong cuộc sống không đóng băng lại để chờ bạn chạm đến nó. Hoa chỉ nở trong một mùa, trái chín rồi sẽ rụng. Ngay cả những ý nghĩ trong đầu bạn cũng luôn luân chuyển, có chắc một thời gian sau điều bạn hứng thú bây giờ vẫn tiếp tục làm bạn xuyến xao.

Mọi điều trong cuộc sống không đóng băng lại để chờ bạn chạm đến nó. Hoa chỉ nở trong một mùa, trái chín rồi sẽ rụng. Ngay cả những ý nghĩ trong đầu bạn cũng luôn luân chuyển, có chắc một thời gian sau điều bạn hứng thú bây giờ vẫn tiếp tục làm bạn xuyến xao

Tôi vẫn thích đời mình là những kế hoạch ngắn hạn. Nhiều điều ngắn hạn tự khắc sẽ xếp thành sự dài hạn của đời bạn. Ngắn, để biết được có những điều bạn phải làm nó ngay lập tức, rằng đời bạn không có nhiều thời gian đến thế để phung phí. Hồi bé, mỗi khi có quần áo đẹp đều được cha mẹ dặn đợi đến ngày lễ, tết mới được mặc.

Lớn lên thì thấy bất kỳ ngày nào ăn mặc đẹp, trang sức bằng nụ cười vui vẻ thì ngày ấy của đời mình đều là ngày lễ. Cứ do dự, chờ hoài để được làm một điều gì đó bạn thích, cũng giống như chờ để ngày mai mới dám vui vậy. Dại dột biết bao nhiêu.

Bạn tôi vừa tiễn người yêu lên đường đi du học 3 năm trời. Không một lời hứa hẹn trói buộc, họ thống nhất với nhau một mối quan hệ “mở”: hãy cứ sống cuộc sống của riêng mình, yêu cho đến khi nào còn yêu và dừng lại khi ai đó cảm thấy muốn dừng.

Cô bảo: “Khi ra đi, chúng tớ đã sẵn sàng chấp nhận hai kết cục: quay về, lấy nhau, hoặc chia tay. Nhưng ngày mai ra sao, chẳng ai biết được, đừng nói đến 3 năm dài. Câu nói “Em chờ anh nhé” thật sự sáo rỗng. Nếu khoảng cách khiến tình yêu phai nhạt, chẳng thề thốt nào buộc được chân nhau. Vậy nên hãy để mỗi người tự “đợi” nhau theo cách của mình, sống cuộc sống của mình. Rút cục có đợi được hay không đều vui vẻ mà chấp nhận”.

Người yêu lên đường, cô ấy vẫn hồ hởi bắt đầu cuộc sống như một người độc thân. Làm việc, đọc sách, đi du lịch, học làm bánh, học nhảy, tươi xinh và rạng rỡ như chẳng có nỗi buồn bã, tủi thân nào.

Ngày lễ tết, thay vì ủ ê chờ đợi vài dòng tin nhắn từ người yêu ở xa tít tắp, cô ấy là người háo hức kéo cả lũ chúng tôi đi “tận hưởng cuộc sống”. “Nếu có chờ thì cũng phải vui vẻ mà chờ. Khỏe mạnh, phấn chấn thì mới trụ vững được suốt ba năm”, cô ấy thường đùa mỗi khi ai đó hỏi.

Thế đấy, có những điều chúng ta vẫn phải chờ đợi. Nhưng chờ đợi là một nghệ thuật, hẳn bạn cũng biết điều này chứ. Tôi có thói quen đi đâu cũng mang theo một cuốn sổ và cây bút nhỏ. Bởi vậy, dù những người thường hẹn gặp tôi không hiểu sao đều thích “cao su”, tôi cũng không lấy làm phiền lòng cho lắm.

Thời gian đó, tôi viết, ngắm nhìn cuộc sống xung quanh và suy ngẫm. Cuộc sống cũng như một chuyến bay, đôi khi bị hoãn lại vô thời hạn, nhưng nếu trám đầy những khoảnh khắc đó bằng chính ký ức vui vẻ do chính mình tạo ra, bạn sẽ thấy chẳng phút giây nào của đời mình là phí phạm.

Ai đó nói phải chờ đến thời điểm thích hợp. Nhưng rút cục, thời điểm thích hợp nhất là lại chính là thời điểm bạn bắt đầu nghĩ đến nó. Tôi muốn mượn tiêu đề cuốn sách bán rất chạy của doanh nhân nổi tiếng Richard Branson để gói gọn những gì mình nghĩ nãy giờ: Mặc kệ nó, làm tới đi!

Sưu tầm


Mạng Ký Giả: Cuộc thi viết với chủ đề Việt Nam - Đất nước - Con người

 




Bài liên quan

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai.

Cùng chủ đề