Nắng yêu Mưa…

– Con…con về ngay đi, bệnh bố nặng lắm rồi, mẹ sợ…mẹ sợ bố không qua khỏi đâu con

Tiếng mẹ nức nở trong điện thoại. Ngọc thẫn thờ, nước mắt rơi không ngăn được. Cô gạt vội nước mắt, đứng lên thu xếp đồ đạc để bắt xe về quê cho kịp chuyến xe chiều.

Hộp sữa cô mua cho bố, định cuối tuần này mang về, mà…có lẽ chẳng còn kịp nữa rồi.

– Ơi, tuần này đi học cậu ghi bài vở đầy đủ nhé, tuần sau lên tớ mượn vở chép. Tuần này tớ có việc phải về nhà, thế nhé

Vừa gọi điện cho cô bạn, Ngọc vừa chạy ra điểm bus chờ xe. Trời chiều nắng đã sắp tắt, một màu vàng pha đỏ chẳng rõ nét giăng kín không gian, và…đôi mắt cô đang thẫn thờ hướng về một nơi xa xăm nào đó.

***

Bố cô đến ngày hôm sau trút hơi thở cuối.

Mẹ cô và đứa em gào khóc thê thảm, trong khi cô không rơi một giọt nước mắt nào, khuôn mặt dường như vô hồn, thờ thẫn. Ai biết đâu rằng, cô đang cố nuốt nước mắt vào lòng. Vì bây giờ, cô là trụ cột của gia đình, là chỗ dựa cho mẹ, và là người chăm sóc cho em. Cô không được yếu đuối, không được gục ngã!!!

Mọi người ai cũng bảo cô vô tình. Nhưng cô không quan tâm người khác nghĩ gì, cô tiễn bố ra nghĩa trang làng, rồi cứ ở đó, mặc cho mẹ và những người thân giục về. Cô cứ ở đó, vẫn thờ thẫn, chẳng nói chẳng rằng.

“Bố ở đó có lạnh lắm không bố? Con xin lỗi, con vẫn chưa làm được gì cho bố cả. Con vô dụng quá phải không bố? Giờ con phải làm gì để chăm lo cho mẹ và em, để trang trải nợ nần nhà mình đây bố??? Bố ơi, con muốn ở lại đây với bố. Bố lại ôm con vào lòng như hồi con còn nhỏ bố nhỉ? Khi con ốm bố lại lục đục cả đêm cho con ăn, uống sữa rồi uống thuốc? Rồi khi con buồn, bố sẽ động viên con rằng: – Mạnh mẽ lên, con gái của bố!. Bố đã hứa là đợi con học xong, đợi con tìm được việc, lấy chồng rồi mang cháu về chơi với ông cơ mà bố. Em còn bé như thế, mẹ cũng thương bố như thế mà bố lại bỏ mẹ con con đi sớm vậy sao…”

Trời đã tối, cô vẫn chẳng muốn về. Mẹ cô phải ra đến tận nơi, ôm lấy cô rồi thì thầm khuyên nhủ, cô mới chịu về nhà.

***

Đã hai tháng kể từ ngày bố cô ra đi. Ngôi nhà nhỏ lạnh lẽo chỉ còn lại có ba người. Và cũng từng ấy thời gian, cô xin bảo lưu. Cô cũng chẳng biết cô còn cơ hội quay về học không nữa…

Tiền thuốc thang của bố quá nhiều, lúc này những người cho vay đến đòi ráo riết. Nhưng cô biết lấy gì ra trả đây? Ngày nào cũng có vài ba người kéo đến nhắc khéo.

Cô lại lên thành phố đi làm thêm, nhưng lương chỉ vỏn vẹn ba, bốn triệu một tháng. Tiền ăn, tiền học của em, rồi còn tiền trả nợ, trả lãi…trông cậy hết vào đấy. Mẹ cô cũng phải ra bãi làm thuê để cùng cô xoay sở cho khoản nợ khổng lồ kia.

Sức mẹ đã không được khỏe, giờ càng yếu hơn nữa. Cô không thể nhẫn tâm nhìn mẹ ngày ngày vất vả thế được. Cô gạt nước mắt, tự nhủ: Danh giá của cô không quan trọng bằng sức khỏe của mẹ! Và thế…cô quyết định…sẽ vào “nghề bán hoa”.

Đúng 10 giờ rưỡi tối hôm đó, mẹ cô gọi điện:

– Ngọc à con, con đi làm về chưa?

– Con đang về mẹ à. Ở nhà mẹ ngủ sớm đi, đừng lo cho con, con lớn rồi mà – giọng cô nghẹn ngào, nhớ lại thời sinh viên, hôm nào đi làm thêm mẹ cũng gọi điện lên hỏi xem cô về đến nhà an toàn chưa

– Ừ, có chuyện này… mẹ muốn bàn với con

– Vâng, mẹ nói đi

– Hồi chiều có cô Hạnh, con nhớ cô Hạnh mẹ hay kể con nghe không, cô Hạnh bạn mẹ ấy. Cô ấy bảo muốn xin con làm con dâu. Mẹ…mẹ không biết tính sao cả

– Gì cơ? Con đâu biết mặt mũi con trai cô ấy đâu, nghe người ta bảo hắn ta ăn chơi lắm, giờ vẫn còn lêu lổng không chịu làm ăn. Con…con không lấy chồng đâu. Mẹ để con làm trả nợ, đừng ép con lấy chồng mà – giọng cô như van xin

– Mẹ biết, mẹ hiểu chứ – tiếng mẹ khóc – Mẹ biết con gái mẹ muốn đi học thế nào chứ. Cả làng này có ai học giỏi như con gái mẹ đâu… Nhưng mẹ xin lỗi, mẹ chẳng lo được cho con nữa. Mẹ lại còn bắt con kéo cày trả nợ cho bố mẹ. Mẹ…mẹ xin lỗi con

– Mẹ nói gì thế? Mẹ đừng nghĩ thế, con nghỉ học là do con thôi. Mà người ta còn đến đòi tiền nhà mình nữa không mẹ?

– Vừa hôm nay…có bác Na sang bảo thu xếp trả bác ấy 5 triệu để đi khám bệnh. Mẹ…mẹ không biết làm sao cả.

– Mẹ bảo bác ấy thư thả cho 2 tuần nữa rồi con gửi tiền về

– Con…con định làm gì?

– Con đi làm thêm thôi mà, mẹ đừng lo

Mẹ dường như biết được suy nghĩ của cô. Mà sao không biết, mẹ đẻ ra cô cơ mà, tính cô thế nào chỉ mình mẹ hiểu rõ.

– Mai…bắt xe về quê ngay

– Con đang làm việc mà, sao bỏ được

– Mẹ nói về là về, đừng cãi. Có chuyện này mẹ giấu. Ba hôm trước thằng em đi học bị bạn đánh, đến hôm nay vẫn phải nghỉ, cứ nôn thốc nôn tháo ở nhà. Mẹ không biết làm sao cả, cũng không có tiền mang em đi viện xem có bị ảnh hưởng não không – tiếng mẹ lại thổn thức

– Mẹ đừng khóc. Mai…con về

Tại sao, mọi sự chẳng hay lại đổ lên đầu gia đình nhỏ bé này cùng một lúc như vậy chứ???

***

– Đấy, mẹ nói hết lời rồi, mẹ cũng biết con định làm gì rồi. Nhưng con đừng làm vậy, con gái mẹ ước mơ và hoài bão nhiều lắm mà, sao phải làm cái nghề đấy để đánh mất tương lai chứ. Con làm thế, mẹ thấy mẹ có tội lắm. Chẳng bằng con để mẹ bán nhà để lo cho hai chị em con mẹ còn thấy yên ổn.

– Bán nhà rồi, mình ở đâu hả mẹ?

Tiếng Ngọc thở dài, chìm vào màu đêm. Cậu em đã ngủ say, đã hết nôn mửa, nhưng vẫn kêu đau đầu lắm. Nhìn mẹ gầy xanh, mái tóc bạc đến không ngờ, nghe cả tiếng cu em khẽ thở trong đêm nặng nhọc mà lòng cô quặn thắt.

– Mẹ! Mẹ bảo cô Hạnh, nếu cô có thể giúp nhà mình 100 triệu ấy, con sẽ đồng ý làm con dâu cô.

***
Quân bước ra, vẫn như mọi khi, chỉ chào mẹ một câu rồi đi thẳng, chẳng thèm nhìn “vợ mình” được một cái. Ngọc cũng chẳng ngẩng đầu lên, cứ tiếp tục cắm nốt bình hoa còn dang dở.

– Nó vẫn không chịu nói chuyện với con à?

– *Ngọc mỉm cười* Vẫn thế mẹ ạ, không sao đâu, con quen rồi. Trưa nay mẹ ăn gì để con đi chợ

– Lát nữa mẹ cùng đi với con. Rõ khổ, tưởng có vợ con rồi nó sẽ bớt lông bông, ai ngờ nó vẫn chứng nào tật ấy không thay đổi

Mẹ chồng Ngọc thở dài, còn cô…cô chỉ mỉm cười. Tất cả với cô giờ chẳng còn gì quan trọng nữa. Khát vọng tình yêu của một cô nữ sinh đã tan biến một cách đau đớn khi trở thành vợ của một người xa lạ. Cô ngoan ngoãn làm vợ, làm một nàng dâu tốt, vì cô biết cô nợ mẹ chồng cô một chữ tình, một chữ tình trả không biết đến bao giờ mới hết.

Trong nhà, cũng may mắn vì cô có mẹ chồng thủ thỉ tâm sự. Mẹ chồng cô là một phụ nữ tuyệt vời, nhưng chỉ vì nuông chiều con trai quá nên giờ mới phải lo lắng đến thế.

Bữa trưa hôm nay, cậu con trai cưng lại không về. Nhà chỉ còn mẹ và nàng dâu bên mâm cơm, bố chồng cô đi công tác mấy hôm nữa mới về.

Ngọc cũng chẳng quan tâm, chẳng hỏi han. Kệ thôi! Mỗi người một cuộc sống riêng, đừng động vào nhau là được.

***

Quá 12 giờ đêm, Quân lại say khướt về nhà, đá bàn đá ghế, cởi áo, cởi giày vứt lung tung ngoài phòng khách, phòng ngủ.

Mẹ chồng đã đi nghỉ từ lâu. Cô một mình dìu anh vào phòng, mùi rượu sực lên, nồng nặc.

Cô đặt anh nằm ngay ngắn trên giường, kéo chăn đắp rồi đứng lên đi nấu nước gừng cho anh. Dù sao thì…cảm giác say cũng chẳng dễ chịu chút nào.

Bỗng anh vòng tay kéo cô lại, cô trượt chân ngã vào người anh.

– Ly ơi, đừng đi, em đừng bỏ anh, anh nhớ em lắm có biết không?

Cô vùng ra, nhưng chẳng thể thoát được khỏi cánh tay rắn chắc của anh. Anh càng ôm cô chặt hơn nữa, nhưng là đang nhầm cô với một người con gái nào đó. Cô ngẩng đầu lên, thấy mắt anh ươn ướt.

Rồi chợt anh mở mắt, nhìn rõ cô. Anh đẩy cô ra, làm cô ngã xuống sàn. Anh nói bằng giọng lạnh lùng vốn có:

– Sao cô ở đây? Ra ngoài đi để tôi ngủ, tôi mệt

– Tôi pha nước gừng cho anh

– Khỏi, tôi không uống

Quân quay lưng vào tường, nhắm mắt ngủ. Ngọc không nói nữa, khẽ lấy chăn và gối ra ngoài phòng khách ngủ như mọi khi. Chuyện cô ngủ phòng khách bố mẹ chồng không biết, vì nếu biết họ sẽ không để cô làm thế. Cô không muốn làm thay đổi không gian của Quân, ngay hôm “động phòng”, cô đã tự động ngủ bên ngoài, nhường phòng cho anh. Anh không nói gì cả, từ đó đến nay. Và cũng tức là đến giờ, cô vẫn còn là một cô gái trinh trắng.

Người con gái anh gọi tên cô biết. Đó chính là mối tình của anh, mối tình tan vỡ ngay trước khi anh đồng ý cưới. Người con gái ấy bỏ anh đi theo một công tử nhà giàu hơn. Còn anh lụy tình, chưa khi nào thôi nhớ, thôi mong, thôi yêu người ta.

Cô không ngờ rằng, những công tử bột như anh lại cũng biết si tình đến thế.

***

Sáng sớm hôm sau, cô về phòng để bố mẹ chồng không biết. Thấy anh vẫn ngủ, chăn đạp xuống cuối giường, co mình vì lạnh. Cô lại khẽ kéo chăn đắp lại cho anh, rồi khoác lấy chiếc áo, xuống nhà chuẩn bị bữa sáng.

Chẳng mấy khi anh ăn cơm cô nấu cả, anh bảo anh quen ăn cơm quán rồi. Cô cũng chỉ cười, chẳng nói gì.

Ăn sáng xong, cô xin phép mẹ chồng về nhà mẹ đẻ. Ở đây, cô thấy lạc lõng quá.

Cô về nhà, vừa nhìn thấy mẹ đã vòng tay ôm thật chặt. Bao nỗi tủi thân, bao phiền muộn như muốn trào ra.

Từ ngày lấy chồng, cô ít nói hơn, nhưng hay cười, cười trừ cho mỗi lần chẳng biết nói gì, nụ cười không có chút gì là vui vẻ.

Cô thắp hương bố, rồi ra ngồi cùng mẹ.

Mái đầu mẹ lại bạc trắng hơn. Cô xót xa:

– Mẹ đừng lo nghĩ cho con. Nhà chồng đối xử với con rất tốt. Mẹ cũng đừng làm nhiều quá, tháng sau mẹ chồng cho con đi làm rồi, không phải ở nhà lo việc nhà nữa, con lại có tiền gửi cho mẹ

– Giờ trả hết nợ rồi, mẹ cũng không còn lo tiền bạc nữa. Con chăm sóc mình cho tốt, mẹ thấy con gầy quá

– Mẹ này…giờ tụi bạn con đang làm khóa luận rồi đấy, chẳng mấy mà lại rủ nhau đi chụp ảnh ra trường. Con…con…

– Con nhớ trường đúng không? Mẹ biết con muốn đi học mà. Mẹ…xin lỗi

– Kìa mẹ, đừng nói thế mà. Mẹ mà thế nữa con giận không về nhà nữa đâu. Con muốn ăn cơm mẹ nấu, được không mẹ?

– Ừ, thế ăn gì mẹ mua?

– Con ăn gì cũng được ạ, con dễ nuôi mà – cô cười híp mí, để mẹ cô yên lòng hơn, và cũng là để an ủi chính mình nữa

Cô ở nhà với mẹ với em đến sáng hôm sau. Cả đêm cô nằm ôm mẹ ngủ, rồi lại sang bên giường vuốt tóc, đắp lại chăn cho cậu em. Gió lạnh, có phải vì thế mà cô không thể chợp mắt? Cô ước gì, tất cả những chuyện xảy ra chỉ là một giấc mơ. Và lúc này đây cô chỉ là một cô nhóc về quê thăm bố mẹ như mỗi dịp cuối tuần để chủ nhật lại bắt xe lên thành phố. Cô ước gì, cô lại được đi học, được theo đuổi ước mơ của mình. Một ước mơ trở thành một cô gái tự lập, lo được cho bố mẹ, cho em. Làm lại cho mẹ ngôi nhà rồi lo đủ tiền cho em học đại học…. Đó, ước mơ một thời của cô đó, giờ…chẳng bao giờ trở thành sự thực được nữa.

Gần sáng cô chợp mắt, lúc dậy đã chẳng thấy em đâu. Em cô đã đi học, vậy là chẳng kịp nói lời chào em trước khi cô đi.

– Con đi đây mẹ ạ

Vẫn cái giọng ngậm ngùi ấy, nhưng chẳng có chút gì là háo hức như lúc lên trường, vì có phải cô đi để chinh phục giấc mơ của mình nữa đâu, cô đi về một nơi cô chẳng thuộc về, xa lạ, và đầy buồn tủi.

***

Bố mẹ chồng cô đi ăn cỗ họ hàng ở nơi khác, hai hôm nữa mới về. Biết vậy cô đã ở nhà với mẹ chứ chẳng về đây.

– Cô về rồi đấy à? Lo mà lau dọn nhà cửa đi, nấu cơm nữa đi, tôi đói rồi

– Anh không đi nữa à?

– Hôm nay chúng nó đi chơi với bồ hết rồi, đi một mình chán thấy mù

– Không cơm quán nữa à?

– Ngán rồi. Thế có nấu không?

– Có

Quân lại lên gác. Hôm nay thái độ của anh thật lạ. Nhưng cô cũng chẳng để ý lắm, đi chợ nấu cơm rồi về nhà dọn dẹp đã.

Chiều đó, anh lại đi. Cô lại ngồi một mình trước ban công với những chậu hoa nhỏ mới trồng và lục tìm cuốn nhật kí ra viết.

Cô tìm trên giá sách không thấy. Rõ ràng cô để đây cơ mà, sao lại không thấy được chứ. Tìm khắp phòng một lần nữa, lúc lật gối ra, cô thấy cuốn sổ dưới đó. Chẳng lẽ cô để đây mà quên sao? Không…không phải. Cô có ngủ trong phòng đâu mà để dưới gối được. Vậy tức là…anh đã đọc nó? Anh đọc trộm nhật kí của cô?

Cô ghét anh. Ngay cả một chút riêng tư cô cũng không có được. Bao nhiêu tâm tư, bao điều không thể nói cô đều viết cả vào đây. Anh đọc rồi sẽ thấy thế nào? Cười nhạo cô? Khinh thường cô? Mỉa mai cô? Hay thương hại cô???

Anh…quá đáng!!!

***

Cô lại buồn, lại nghĩ vu vơ cả ngày. Hôm nay anh lại về muộn, cô cũng chẳng gọi điện giục gì cả. Cô lại thấy vui, vì ít nhất, cô cũng có không gian cho riêng mình.

Trăng ngoài hiên sáng mờ, lâu lắm rồi cô không ngắm bầu trời về đêm như thế. Cô với tay, mở mấy bản nhạc không lời. Giai điệu buồn, du dương vang lên. Cả một thời tuổi trẻ, một thời sinh viên bao mộng mơ và hoài bão, những vui buồn ấy…giờ cô không được thử nữa. Duy chỉ có một điều là không thay đổi. Nỗi buồn…lúc nào nỗi buồn cũng ở bên cô làm bạn.

Có lẽ quá mải mê với dòng kí ức xưa mà cô không nhận ra anh đã về, đang đứng trước cửa nhà, và…lặng lẽ nhìn cô.

Anh không yêu cô, hay chưa yêu cô, điều này là sự thực. Anh đã từng hiểu cô là loại người tham tiền và dễ dãi khi đồng ý lấy anh mà chỉ gặp mặt nhau đúng một lần trước ngày cưới: lễ dạm ngõ.

Nhưng đêm qua, lúc cô về nhà ngoại, anh mất ngủ, chẳng ngủ được nên ngồi dậy, pha ly cà phê rồi ngồi bên chiếc lap quen thuộc. Quyển sổ đen bìa cứng thò ra khỏi giá sách làm anh tò mò. Anh mở ra xem, đọc được hết những điều cô giấu kín.

Anh không biết cô là người như thế, ham học như thế, có ước mơ như thế, và phải chịu nhiều đau đớn như thế. Thì ra…anh đã nghĩ oan cho cô. Và dù sau tất cả những lạnh nhạt và đôi lúc phũ phàng của anh, anh không đọc được một chữ nào cô uất ức vì anh, căm ghét anh hay đại loại thế.

Bản nhạc cứ vang lên, anh cũng bị cuốn theo từng nốt nhạc. Bên ngoài anh lông bông, chơi bời là thế, nhưng sâu thẳm trong anh là một người khá yếu đuối, rất thật lòng và chân thành. Không phải thế mà vì một người con gái, đến nay anh vẫn chẳng thể quên. Anh nhậu xỉn, anh lao vào chơi bời hơn cũng chỉ vì muốn quên cô ấy. Anh biết cô ấy phụ anh, nhưng anh vẫn yêu, vẫn mù quáng.

Cô vô tình nhìn ra, thấy anh. Anh lúng túng một chốc, rồi bước vào nhà.

– Bản nhạc hay quá, tôi mải nghe, nên…

– Không sao, anh không cần giải thích, nhà của anh mà

Cô vừa nói vừa đứng dậy vào nhà. Anh gọi lại:

– Nói chuyện chút được không?

Cô ngạc nhiên, quay người lại.

– Em không vui khi ở đây à?

– Cũng như anh thôi

– À ừm, tôi xin lỗi, lâu nay tôi lạnh nhạt với em quá

– Không cần xin lỗi đâu, tôi không quan tâm lắm

– Sao em khó gần thế?

– Chỉ là không hợp người nói chuyện thôi

– Em là vợ tôi đấy nhé

– *cô cười* Ờ ha, anh không nhắc tôi lại quên mất

– Đừng như thế, tôi chỉ muốn có người nói chuyện thôi, không có ý làm phiền em. Nếu em không thích thì cứ việc đi

Cô chẳng biết nói sao nữa, cũng chẳng có lí gì ở lại. Chuyện anh đọc nhật kí của cô khi chưa được phép đã khiến cô khó chịu với anh hơn. Không nói gì, cô đi thẳng lên gác lấy chăn và gối xuống nhà.

Anh bước vào:

– Hôm nay…để anh ngủ ngoài này

Cô ngạc nhiên bởi sự thay đổi cách xưng hô của anh. Nhưng cô nghĩ có lẽ cô đang bị thương hại, đôi mắt đã ngân ngấn đầy nước.

“Anh có biết anh đang động vào lòng tự tôn của tôi không hả? Tôi không cần anh thương hại!”

Cô trùm chăn kín đầu giả ngủ.

Nửa đêm, anh lại dậy, pha ly cà phê và tìm bao thuốc. Không thấy bật lửa, anh xuống nhà lấy. Gần đến bậc thang cuối, anh nghe thấy tiếng thút thít, và những tiếng nấc đan xem.

Cô đang khóc sao? Còn khóc to như vậy, có phải để anh nghe thấy, để trách móc anh?

Hóa ra cô cũng chẳng tốt đẹp gì. Cô ấm ức vậy sao? Ai bắt cô đồng ý lấy anh đâu. Mà mẹ anh cũng lạ, cứ nhất định chọn cô làm dâu. Mẹ bảo xem tuổi người ta nói hợp, mà tính tình cô lại tốt nữa, ngoan, dịu dàng, lại học giỏi. Tốt đâu anh chả thấy, vì anh có mấy khi ở nhà, và có mấy khi anh và cô nói với nhau được mấy câu tử tế.

Anh ghét nghe thấy tiếng khóc. Mà những tiếng khóc cố tình lại càng làm anh thêm bực bội.

Anh tiến đến gần, định lôi cô dậy. Nhưng khi vừa mở chăn ra, anh thấy cô vẫn ngủ. Ngủ mà nước mắt cứ lã chã rơi.

Anh khựng lại. Cô đang mê ngủ? Và khóc trong giấc mơ sao? Anh lay nhẹ cô mấy cái, không thấy phản ứng. Chỉ biết người cô lạnh toát. Cô sốt?

Thôi đúng rồi, cô sốt thật. Gió đêm lạnh như thế mà cô chỉ đắp một chiếc chăn mỏng dính như này sao chẳng rét.

Anh lại trách mình vì hiểu lầm cô lần nữa. Nhìn cô, tự nhiên anh thấy thương thương. Anh bế cô lên nhà, đặt lên giường rồi đắp chăn ấm cho cô. Anh tìm miếng dán hạ sốt dán lên trán cho cô. Vô tình anh chạm vào tay cô, lạnh toát. Cánh tay nhỏ nhắn, chưa bao giờ anh ngắm cô thật kĩ để biết rằng cô mỏng manh đến thế…

***

Sớm hôm sau, lần đầu tiên sau bao nhiêu năm trời, anh dậy sớm, đi mua cháo…cho “vợ”.

Lúc anh về, Ngọc còn chưa thức dậy, có lẽ vì mệt quá. Anh đến bên giường, khẽ gọi:

– Ngọc! Em dậy đi, ăn cháo cho nóng rồi còn uống thuốc

Cô khó nhọc mở mắt, nhìn xung quanh không khỏi ngạc nhiên:

– Sao? Sao tôi lại ở đây? Anh…với tôi…

– Không, không có chuyện gì cả. Đêm qua em sốt, anh đưa em lên đây – anh sờ lên trán cô – Đỡ rồi đấy, thôi ăn đi đã, nguội mất giờ. Để anh đút cho

– Không cần, tôi tự làm được

Cô nhìn anh nghi ngờ:

– Tối qua, anh ngủ đâu?

– Anh ngủ dưới nhà

– Dưới đó lạnh mà ghế cứng vậy anh cũng ngủ được à?

– Chẳng phải em ngủ suốt đó thôi. Anh…xin lỗi

Lời xin lỗi của anh làm cô bất động.

– Kìa, ăn đi chứ, công anh dậy sớm đi mua

Cô vừa ăn mà nước mắt dâng đầy mi.

– Sao thế em?

– Anh uống nhầm thuốc gì phải không?

– Có lẽ mấy lần anh say em cho anh uống nhầm cái gì đó thì phải

– Mấy thứ đó chỉ để giải rượu thôi mà, anh đừng hiểu nhầm

– Anh biết rồi, anh xin lỗi vì đã hiểu lầm em quá nhiều

Lần này cô òa khóc thật:

– Anh đừng có xin lỗi hoài thế được không?

– Ừ thì không xin lỗi nữa. Em ăn đi, anh xuống nhà lấy thuốc

Cô quá ngạc nhiên, vì những gì diễn ra từ hôm qua tới giờ. Không hiểu sao nữa, chỉ biết là dù sao, cô cũng thấy được an ủi hơn nhiều nhiều lắm.

***

Quân từ bữa đó “ngoan” hơn. Không còn tụ tập bạn bè chơi bời đập phá thâu đêm suốt sáng nữa. Anh đến công ty bố học việc. Mẹ anh vui mừng vì đúng như ông thầy nói: hai tuổi này nó hợp nhau lắm, lấy nhau chắc chắn ăn nên làm ra, may mắn đầy nhà.

Ngọc cũng được mẹ chồng cho đi làm bên cửa hàng bán quà lưu niệm của cô chồng. Cuộc sống không còn nhàm chán quanh quẩn bên căn nhà nữa nên cô vui hơn, cười nhiều hơn.

Đã tám tháng, kể từ ngày cô về làm dâu, mọi thứ trở nên thoải mái hơn rất nhiều. Có lẽ tính cách Quân thay đổi là lí do chính cho sự vui vẻ hiện giờ của cô.

Ngày 20 tháng 10, cô xin nghỉ sớm, đi mua quà tặng hai mẹ rồi về nhà chuẩn bị cơm tối cho cả gia đình.

Về đến nhà thấy cửa không khóa, không rõ là ai ở nhà. Mẹ cô đi sinh hoạt với mấy cô bên phường cơ mà.

Bước qua cánh cửa, có tiếng động dưới bếp, cô tiến đến.

Là anh!

– Ơ, anh…

– Ơ, sao em về sớm thế?

– Em xin nghỉ. Còn anh?

– Anh cũng thế – anh gãi gãi đầu – Anh định làm mẹ và em bất ngờ.Ai ngờ…

– *cô mỉm cười* Anh có biết nấu không thế?

– Chắc được mà, anh đọc kĩ hướng dẫn trong sách nấu ăn rồi

– Em còn mua đồ nữa đây này. Anh nấu luôn nhé

– Rồi, em để đó. Nhưng anh không chắc nấu ngon đâu nhé

– Em cũng biết điều đó. Thôi, để em làm phụ bếp cho

Anh cười vui vẻ. Bỗng “à” lên một tiếng:

– Anh có cái này cho em – anh đưa cô một chiếc hộp được thắt nơ xinh xắn

– Không, em không cần đâu

– Sao chồng tặng mà vợ từ chối

– Em…

– Anh xin lỗi vì bấy lâu nay không biết mình có một người vợ ngoan hiền như thế

– Đừng nói xin lỗi, em không muốn nghe từ này đâu

– Ừ, không xin lỗi, vậy thì anh cảm ơn em, vì đã không bỏ người chồng tệ như anh

Anh vòng tay ôm lấy cô, cô không ngờ rằng mình cũng có ngày này.

– Cho anh cơ hội được bù đắp cho em, nhé vợ yêu

Cô không nói, đôi mắt long lanh nhìn anh.

– Em rất muốn đi học nữa đúng không? Em cứ làm những gì em muốn, anh luôn ủng hộ em

– Em muốn biết, tình cảm anh dành cho em được gọi là gì? Thương hại đúng không?

– Không phải, em đừng nghĩ thế. Anh biết em đang nghĩ gì. Phải, anh đã từng yêu, không chỉ một người. Nhưng chính anh cũng không biết rằng đó chỉ là tình yêu con nít, thứ tình cảm chỉ để lấp đầy nỗi trống vắng và khao khát yêu đương của tuổi trẻ. Cho đến khi anh gặp được em, biết em đã cố gắng và phấn đấu như thế nào, thấy em mạnh mẽ ra sao, và những lúc em yếu đuối nữa, anh đều thấy. Anh thấy mình nhỏ bé trước em, và anh thay đổi để có thể là người che chở cho em, mạnh mẽ thay em.

Cô vòng tay ôm lấy anh, ôm thật chặt.

– Anh yêu vợ anh! – anh thơm lên mái tóc cô

– Anh để em đi học tiếp thật chứ?

– Tất nhiên, vợ anh giỏi thế cơ mà. Nhưng học xong rồi, đừng chê anh là được

– Em sao chê chồng em được – cô bối rối đỏ mặt

– Mà mẹ đòi cháu bế rồi làm sao giờ? – anh giả bộ nũng nịu

– Em không biết, em lên thay đồ đã

– Quay lại, hun miếng coi

– Áaaaaaaaaa, có mùi gì cháy kìa anh

Nhưng dù sao thì anh cũng đã kéo được cô lại và trao cho cô một nụ hôn – món quà ngọt ngào cho ngày 20 tháng 10 đầu tiên cô làm vợ anh.

***

Đấy! Nắng và mưa…ai nói không thể yêu nhau???

Sưu tầm


Mạng Ký Giả: Cuộc thi viết với chủ đề Việt Nam - Đất nước - Con người

 




Bài liên quan

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai.

Cùng chủ đề