Chuyện nhà tôi (phần cuối)

Chiều hôm ấy , tôi trở về nhà mà trong lòng vẫn bực tức không tả nổi . Nhìn thấy Minh tôi không nói một câu gì , mặc kệ cậu ấy chưng hửng ngoài cửa . Tôi thấy mình nhỏ bé trong khi bàn tay của bố Minh quá lớn . Rồi lại hận rằng sao con người ta muốn yên ổn trong cái hạnh phúc của mình lại khó khăn đến thế ?
Minh biết chuyện tôi bị đuổi việc . Cậu ấy dường như cũng biết trước nên không tỏ vẻ ngạc nhiên cho lắm . Chỉ bảo tôi không được suy nghĩ nhiều . Minh nói sẽ lo cho tôi hết cuộc đời này . Tôi thấy điều gì đấy dứt khoát trong ánh mắt ấy.

Một tuần kể từ ngày tôi bị đuổi việc.

Tôi rủ Minh đi tập thể dục . Gió chiều lồng lộng vuốt ve hai con người nhỏ bé . Đi đằng sau tôi là hai người phụ nữ . Hình như họ đang rất sôi nổi bàn tán về câu chuyện đang dang dở . Chợt người phụ nữ ngồi trước bĩu môi:
– ” Xời ! Hạnh phúc đến đâu mà không có con thì cũng vứt hết ”
Chắc không phải mỉa mai chúng tôi . Vì chúng tôi và hai người phụ nữ ấy không hề quen biết . Tôi đứng khựng lại , nhìn theo bóng dáng hai người đó khuất sau con đường nhỏ . Họ nói đúng mà , có thứ gì đó chát đắng cuộn trào trong lòng . Minh chạy lại kéo tay tôi đi .Mắng khéo :
– Em phải học cách làm lơ những câu nói không phải dành cho mình chứ !

Đi bên Minh nhưng tôi vẫn không ngừng theo đuổi những suy nghĩ vẩn vơ . Lần đầu tiên tôi nghiêm túc suy nghĩ về những hi sinh của Minh . Rằng liệu chúng tôi có đang làm đúng ?
Thỉnh thoảng Minh chọc cho tôi cười , còn tôi chỉ đáp lại bằng nụ cười méo xẹo .
Nhiều người sẽ nói tôi trước phải tu mười mấy kiếp thì kiếp này tôi mới gặp được Minh . Và rằng tôi là người quá may mắn và hạnh phúc . Ai biết tôi đang phải vùng vẫy đến kiệt sức trong cái hạnh phúc ấy.

– Hay chúng mình đăng kí kết hôn đi.

Tôi ngỡ ngàng trước lời đề nghị của Minh . Buông bát cơm xuống mâm . Tôi nhẫn nại giải thích:
– Cái này phải nghĩ kĩ nhé ! Ký vào tờ giấy ấy đơn giản nhưng mà sau đấy là bao nhiêu thứ phải đổ lên đầu cả hai . Rồi muốn xa nhau lại phải trải qua hàng trăm thứ thủ tục . Vả lại , tôi thấy sống như này là đủ rồi .Tôi không cần gì hơn.

Minh đặt tay cậu ấy lên tay tôi:
– Ít nhất chúng ta phải có danh phận chứ . Chỉ có như thế tôi mới không phải lo sợ …
– Sợ điều gì ?
– Sợ em lại đi mất !
Minh cúi mặt , còn tôi chỉ biết chua xót cái số phận nghiệt ngã này .

Sáng hôm sau , tôi và Minh về nhà thăm bố mẹ tôi . Cũng hơn một tháng rồi chưa về . Lúc về đến nhà , thấy bố tôi đi lại thoăn thoắt mà trong lòng thấy phấn khởi . Mẹ tôi bảo lúc biết tin tôi về nhà , bố cứ đi ra đi vào . Luôn miệng ” sao chúng nó lâu thế nhỉ ” . Rồi lúc vào nhà , bố tôi cứ xoắn xít lấy Minh . Trong nhà không ngớt tiếng cười nói .

Tôi chuẩn bị cơm cùng mẹ ở dưới bếp . Mẹ kể rất nhiều chuyện về bố . Rồi lại hỏi tôi công việc thế nào . Có ổn không ? Tôi kể cho mẹ nghe về những khó khăn mình đang gặp phải . Lòng chùng xuống .
– Mẹ ! Bọn con lựa chọn như thế là đúng hay sai ? Bây giờ con không biết phải làm như thế nào cả.
Mẹ tôi thở dài:
– Cuộc sống vẫn là cuộc sống . Trên đấy khó khăn thì về đây sống . Có gì ăn nấy . Miễn sao mình cảm thấy hài lòng và chấp nhận là được . Thế thằng Minh nó suy nghĩ thế nào ?
– Con không biết nữa . Con chỉ thấy mình làm khổ Minh thôi !
Chắc không muốn tiếp tục câu chuyện này nữa nên mẹ giục tôi bưng mâm lên nhà .

Bữa ăn diễn ra bình thường . Bố tôi và Minh nói chuyện rôm rả . Còn tôi và mẹ mỗi người theo đuổi một suy nghĩ .

Chiều ,tôi cùng Minh đi tưới rau ở mảnh vườn sau nhà . Người đàn ông quanh năm cầm bút , cầm chuột máy tính cứ lóng ngóng khi cầm cái bình tưới . Nhìn tội nghiệp . Rau chưa ướt mà quần áo đã ướt nhèm .

Xong xuôi , tôi ngồi lên đống gạch thấp , kéo tay Minh lên ngồi cùng . Tôi hỏi:
– Cậu nghĩ sao khi chúng ta về đây ở ? Sống cuộc sống hơi khổ cực . Nhưng đổi lại là sự bình yên . Minh chợt phấn khởi đến lạ . Như một đứa trẻ được cho kẹo.
– Được thế thì tốt quá ! Mà hôm nay tôi gọi hai bác là bố mẹ rồi đấy . Cảm giác lạ lắm . Hơn hai chục năm nay không được gọi tiếng ” mẹ ” . Tự dưng hôm nay thấy bồi hồi . Em biết không ? Tôi rất yêu em và cả gia đình em nữa . Tôi sống sung sướng từ bé bên đống vật chất mà bố chu cấp nhưng hình như chưa khi nào thấy an yên . Lúc nào cũng trống trải …
Nói đến đây thì Minh ngưng lại , chắc Minh sợ nếu tiếp tục sẽ bật khóc thành tiếng mất . Tôi vỗ nhẹ vào lưng người đàn ông giàu có nhưng bất hạnh này . Ai bảo cậu ấy giàu ? Nhảm nhí ! Cậu ấy là một gã nghèo khó nhưng nhiều tiền !

Chúng tôi mang hết đồ đạc về quê . Căn nhà vẫn ở đó . Chúng tôi không định bán . Vẫn hi vọng một ngày nào đấy chúng tôi đường đường chính chính dọn về đấy ở như một cặp vợ chồng đúng nghĩa . Hạnh phúc là có ai đó để yêu , việc gì đó để làm và điều gì đó để hi vọng mà !

Cuộc sống thôn quê khiến Minh thích thú vô cùng . Suốt ngày theo bố ra Mương bắt cá , bố tôi còn dạy cậu đan giỏ bắt cá . Nhìn vào không ai nghĩ rằng đây là bố vợ – con rể . Thỉnh thoảng , Minh hồ hởi khoe thành phẩm lao động của mình rồi hân hoan trong hạnh phúc . Đôi khi tôi chợt nghĩ có những thứ quý giá hơn tiền tài vật chất . Đó chính là sự bình yên . Minh từng nói với tôi rằng ” Em đừng so sánh em với những người ở ngoài kia rồi cho rằng bản thân mình bất hạnh . Hạnh phúc là tự thỏa mãn với khoảng trời nhỏ của riêng mình ” . Đúng rồi , chẳng phải khoảng trời nhỏ của tôi là đây sao ? Hạnh phúc ở đây chứ ở đâu ?

Giữa chiều , sau khi ngủ trưa dậy tôi thấy ai đó đang đứng trước cổng nhà mình . Tôi gọi Minh dậy . Chúng tôi chạy ra ngoài ngó xem ai mà đứng mãi ở trước ngõ rồi nhìn chằm chằm vào trong nhà . Minh sững lại khi nhận ra bố . Ông ấy nâng cặp mắt kính lên rồi nhìn từ đầu đến chân Minh bằng thái độ ngạc nhiên và có vẻ bất ngờ lắm:
– Con sống thế này à Minh ?
Minh không trả lời , mặt tự dưng lạnh như băng:
– Bố đến đây làm gì ? Con trả bố hết rồi còn gì ? À con trả nốt cái nhà ven đô luôn . Nói rồi Minh nắm tay tôi quay vào trong nhà . Tôi vẫn cố quay lại gật đầu chào .
– Về đi con ! Về phụ giúp bố gánh vác công ty nữa .
– Con không về nếu như bố không chấp nhận T.
Minh dứt khoát ra điều kiện . Tôi nói nhỏ bảo Minh ra nói chuyện với bố tử tế . Bố con gì mà chẳng khác người dưng . Minh quay lại ,dắt tay tôi quay lại phía bố:
– Bố muốn nói với con điều gì ?
– Bố muốn hai đứa về nhà , bố luôn nghĩ rằng mình đúng trong mọi chuyện , kể cả với mẹ con . Nhưng lần này bố nhận ra chẳng có cái gì là đúng hay sai cả . Chỉ cần nhìn thấy con hạnh phúc thôi là được . Mấy ngày nay bố cũng suy nghĩ rất nhiều rồi mới đến tìm con . Sau tất cả những gì mà bố đã làm , mong các con thông cảm cho nỗi khổ của bố. T này.
– Dạ ?
Tôi vẫn ngơ ngác:
-Xin lỗi cháu vì đã làm khó cháu suốt thời gian qua . Sau chuyện này bác mới biết hai đứa đến với nhau nghiêm túc . Bác không còn lý do gì để ngăn cản cả . Đời bác đã khổ rồi , bác không muốn kéo theo cả con trai mình . Nhưng bác rất hi vọng hai đứa có con với nhau . Dù là muộn một chút cũng được . Cháu hiểu ý bác ?

Một chút lo lắng đan xen niềm hạnh phúc , Minh mỉm cười nắm chặt tay tôi .

– Chúng cháu nhất định sẽ chữa trị thành công bác ạ .

Buổi chiều hôm ấy là buổi chiều hạnh phúc nhất đời tôi . Bố Minh ngồi nói chuyện với bố mẹ tôi và không quên nói lời xin lỗi . Giữa hai nhà dường như không còn khoảng cách . Bố Minh về , mẹ tôi khóc rất nhiều , trong cả niềm hạnh phúc , khóc cho những tủi hổ mà con gái bà đã trải qua . Tôi lặng nhìn mẹ mà khóe mắt cay cay . Minh lên tiếng phá tan bầu không khí đang lắng xuống:
– Hôm nay nhà mình phải ăn tiệc lớn chứ bố mẹ ?
-Ừ ! Bố mẹ tôi đồng thanh cất lời trong niềm vui lớn nhất của cuộc đời.

Đám cưới nhỏ của chúng tôi diễn ra ở khách sạn , nơi mà đã diễn ra đám cưới của Minh và Hương . Tôi không thắc mắc gì cả . Ở đâu chả vậy , miễn là hạnh phúc . Chúng tôi đang hân hoan trong ngày vui của lứa đôi thì bất ngờ thấy Minh tắt hẳn nụ cười trên môi . Một người phụ nữ ngoài 50 ,đẹp mặn mà trong bộ đầm đen lấp lánh đang đứng nhìn chúng tôi ,đôi mắt ầng ậc nước . Hai người nhìn nhau một lúc . Tất cả như ngưng lại .
– Mẹ !
– Minh !
Nước mắt đã tuôn trên hai gương mặt . Hai mẹ con ôm nhau ngay tại sân khấu rực rỡ ánh đèn . Mẹ Minh muốn nói nhiều điều nhưng Minh ngăn lại:
– Mẹ đừng nói gì cả ! Mẹ đến dự ngày vui của con là con mừng rồi . Tất cả như vỡ òa trong niềm hạnh phúc . Nhạc nổi lên , tất cả cùng hòa vào niềm vui . Bỏ hết những ưu tư muộn phiền sau ánh đèn .

Chợt , tôi thấy thấp thoáng một dáng người quen thuộc . Tôi kéo tay Minh , chỉ ra phía người kia . Minh nói đấy là Hương , Minh đã đích thân mang thiệp mời đến nhà cô ấy . Minh nói dù biết như thế là không hay nhưng cũng rất mong muốn Hương đến uống ly rượu mừng hạnh phúc cho chúng tôi. Chợt tôi thấy hơi buồn buồn …

Tôi cùng Minh sánh vai , tiến tới chiếc bàn phía xa , nơi có một người phụ nữ đang ngẩn ngơ bên ly vang đỏ . Thấy tôi , Hương bỏ ly rượu xuống bàn , đứng dậy bắt tay hai chúng tôi và không quên: ” Chúc anh chị hạnh phúc ” .
Hương xin phép về ngay sau đó . Để lại cho tôi một cảm xúc khó tả . Là sự mang ơn và thương cảm . Lòng cầu chúc Hương sẽ tìm được người nào đó tốt hơn Minh . Cô ấy sẽ được bù đắp . Tôi mỉm cười nắm tay Minh tiến về sân khấu chính .

Tiệc tàn , chúng tôi di chuyển về nhà riêng và chuẩn bị đi tuần trăng mật . Nơi tôi chọn không gì khác chính là bãi biển nơi tôi và Minh đã đến cách đây lâu lâu . Tôi muốn gặp lại bà , người phụ nữ đã tiếp thêm cho tôi ngọn lửa yêu . Người phụ nữ giàu nghị lực .

Tìm đến căn nhà , tôi thấy một người lạ đang ở . Không thấy bà đâu cả . Người đàn ông ấy ngót nghét 50 , tiếp đón chúng tôi tại phòng khách đơn sơ . Ông ấy nói rằng ông là con trai bà , bà đã mất sau cơn bệnh nặng . Tôi chợt lặng người . Một đời người vốn dĩ chỉ có thế ! Sống sao để khi ra đi ta không còn hối tiếc ? Ngoái nhìn lên di ảnh bà , tôi thấy thấp thoáng một nụ cười . Cuối cùng thì ông và bà đã được đoàn tụ , hạnh phúc ở một thế giới khác .

Chia tay ngôi nhà nhỏ , chúng tôi lang thang trên triền cát trắng mênh mông . Tự dưng Minh ghé tai tôi hỏi nhỏ
– Vợ ! Em có nghĩ là cuộc đời mình có thể viết lên một câu chuyện hoặc đại loại là một thứ gì đó để con cháu mình mai sau đọc không ?
– Có chứ , em sẽ viết thể loại chuyện Kinh Dị chồng ạ ! Ha ha.

– Kinh Dị trước khi gặp anh đúng không ?

Minh hôn nhẹ lên má tôi cả hai cùng hướng mắt ra biển . Sóng vỗ nhẹ vào những vách đá tung bọt trắng xoá .

– Em đã sẵn sàng rồi chồng ạ . Một cuộc sống mới . Chúng ta sẽ làm IVF , nếu không được thì anh có muốn nhận một đứa con nuôi không ?
Minh dịu dàng kéo vai tôi , để tôi tựa đầu lên vai anh . Thì thầm:

– Miễn là em thích .

Đi trăng mật về , chúng tôi dọn ra ở tại căn nhà trước đây của tôi . Mặc dù bố Minh muốn chúng tôi về ở với ông nhưng Minh lại bảo với tôi rằng anh muốn được tự do . Tự do thì tâm lý mới thoải mái , thoải mái thì mới nhanh có cháu nội cho bố chứ . Bố Minh mắng:
” Thằng quỷ ! Thỉnh thoảng hai vợ chồng về ăn với bố bữa cơm “.

Mẹ Minh thỉnh thoảng có ghé nhà tôi chơi , bà ấy quả là một người phụ nữ hiền từ , nhân hậu . Lúc làm cơm với mẹ . Tôi có hỏi chuyện trước đây của bà . Bà chỉ thở dài rồi nói:
– Qua rồi con ạ !
Tôi biết đằng sau đó là cả một bầu tâm sự chưa biết tỏ cùng ai
Thật lòng , tôi rất muốn mẹ chồng về ở với bố . Ở cái tuổi ấy rất cần một người phụ nữ bên cạnh .
– Mẹ ! Mẹ có thể tha thứ cho bố mà về với bố không ?

Bà ấy không nói gì . Chỉ lắc đầu .

Haizzz , thật khó hiểu .Rõ ràng tôi vẫn cảm nhận thấy những ánh mắt khi mẹ nhìn bố . Vẫn Có một chút thương yêu trong đó . Hình như càng yêu nhiều , càng hận sâu . …

Lúc sắp ăn cơm , tôi lén gọi điện thoại cho bố . Minh và mẹ không biết chuyện này . Lúc dọn cơm , thấy tôi mang 4 bộ bát đũa . Mẹ ngạc nhiên hỏi nhà có 3 người cơ mà . Tôi cười cười mặt tỏ ra nguy hiểm:
– Có khách quý mẹ ạ.

Lúc có chuông cửa , tôi giả vờ bận việc , nhờ mẹ ra mở giùm . Minh đứng cạnh , véo véo vào tay tôi:
– Là em phải không ? Bày trò mà không cho anh biết nhớ !

Mất vài phút bố với mẹ mới đi vào bàn ăn . Tôi chào bố rồi kéo bố ngồi xuống ghế . Bữa cơm hình như chỉ có mình tôi và Minh nói . Còn hai người cứ im lặng , thỉnh thoảng ngước lên nhìn nhau rồi lại chăm chú vào bát cơm . Tôi đá đá chân Minh nhằm giải quyết cái bầu không khí im lặng ngộp thở này .

Minh cười gượng gạo , gắp lấy gắp để đồ ăn vào bát của hai người . Chợt khơi lại chuyện cũ trong niềm hân hoan.

– Bố mẹ còn nhớ ngày trước con nghịch quá , chui đầu vào cánh cửa sắt nhà mình , đến lúc không chui ra được , đầu kẹp vào đấy khóc ầm ĩ , bố mẹ hốt hoảng ra gỡ mãi mới được không ? Bây giờ đầu con vẫn méo đây này .

Tôi ngồi im nghe chồng kể chuyện và tiện thể quan sát thái độ của hai người . Sau câu chuyện của Minh , tôi nhận thấy ánh mắt của hai người đã vui trở lại . Có lẽ miền kí ức ngọt ngào đang trở lại trong trí nhớ . Mẹ cất lời:
– Con biết lúc ấy mẹ lo đến mức nào không ? Nhìn thằng con trai kẹp nguyên cái đầu ở cửa . Mặt mũi tèm lem nước mắt nước mũi . Tội nghiệp . Bố con thì đi tìm kìm bẻ sắt .
Chợt , mẹ dừng lại khi nhắc đến bố . Rồi cả nhà lại im lặng đến hết bữa cơm .

Ăn cơm xong , cả nhà lại quây quần ở phòng khách xem ti vi . Minh hết sán về phía Mẹ lại nhảy ra chỗ bố . Tôi làm vợ mà lại bị cho ra rìa thế đấy ! Tôi nháy mắt rủ Minh đi chỗ khác để bố mẹ tự nhiên nói chuyện .

Vào phòng , hai đứa bắt đầu suy đoán kết quả . Lòng thầm hi vọng bố mẹ có thể bỏ qua những lỗi lầm của nhau . Dù mẹ có trở về hay không !

Một lát sau , chúng tôi trở lại phòng khách nhưng không thấy ai cả . Tôi cười gian manh:
” – Hay bố mẹ đi tái trăng mật rồi he he ”

Minh véo mũi , bảo tôi chỉ nghĩ linh tinh .

Chẳng biết mọi chuyện có êm xuôi hay không ? Mỗi lần mẹ về ăn cơm với chúng tôi là mỗi lần thấy mẹ vui hơn . Lúc gần ăn cơm , mẹ vẫn lấy ra 4 bộ bát . Mặc rầu chỉ có 3 người . Tôi biết mẹ vẫn con chỗ cho bố trong tim .

Thì ra , sau khi rời bỏ bố , mẹ không lấy thêm ai cả . Mẹ mở một tiệm may áo dài rồi nhờ nó mà sống qua ngày . 20 năm sống cô đơn , không chồng con bên cạnh . Tôi rất nể nghị lực của người phụ nữ này .

Cho đến bây giờ , tôi vẫn chưa tìm được câu trả lời cho câu hỏi ” người đàn ông tôi gặp ở sân bay có liên quan gì đến cuộc sống của mình ?” . Có lẽ mọi thứ sẽ có câu trả lời ở những năm về sau .

O-o-o

– Minh này !
-Minh á ! Anh là chồng em nhé , không phải em trai đâu . ” Anh Minh ” cơ mà.
– Ừ
– Lại ừ ! Vâng cơ mà.
Tôi phát bực với cái kiểu vặn vẹo của lão chồng đang nằm bên cạnh . Véo mạnh vào sườn khiến hắn la oai oái
– Mình sẽ có con anh nhỉ?
– Tất nhiên rồi . Chồng tôi mắt vẫn dán vào cái màn hình ipad . Chém hoa quả à ? Bực mình quá.
– Thế mấy đứa?
Không nói gì .
Tôi giật cái ipad , quăng xuống đệm .
– Có nói không thì bảo?
– Ừ thì một đội bóng.
Tôi há mồm to đến mức lão chồng phải lấy tay bịt lại .
– Ý anh là đội đánh bóng bàn thôi . Trông em kìa . Già rồi , xấu rồi đẻ nhiều để thành con hà mã à ? Hahahaha.
Tôi biết đằng sau chúng tôi còn là cả một chặng đường dài . Cuộc sống xoay vần không ai biết trước được điều gì . Nhưng có một sự thật không thể phủ nhận . Đó chính là không bao giờ ta mất tất cả . Chỉ là ta được bù đắp sớm hay muộn mà thôi . Cứ gọi là tạm kết cho một quãng thời gian nhiều nước mắt và sóng gió và bắt đầu mở ra một chặng đường mới .
Tôi vẫn bước , đoạn đường dài phía trước , dù ngày mai chông gai nào ai biết được ?
Buồn vui hay lúc giận hờn , cuộc đời vẫn không ngừng trôi . Chọn những niềm vui để không phải tiếc nuối!
Hạnh phúc một đời , chỉ trong tầm tay thôi , chọn một niềm vui với bao tiếng cười.
Giờ đây tôi có mọi người , nụ cười vẫn không ngừng trôi , thắp sáng lên những hi vọng . Về … Một ngày mới ….
——–///——– HẾT ——–///——–


Mạng Ký Giả: Cuộc thi viết với chủ đề Việt Nam - Đất nước - Con người

 




Bài liên quan

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai.

Cùng chủ đề