Trôi theo dòng phù sa

Bốn tuổi nó bị bắt cóc và đem bán cho người ta. Từ ấy nó sống cuộc sống gần như cô độc, không được yêu thương và chăm sóc như một đứa trẻ.

Cha nuôi nó là một người lập dị, ông dạy nó bằng ánh mắt lạnh lẽo và roi da. Nó được ăn no, nhưng phải làm rất nhiều việc..

Với cha nuôi, chỉ có tuân lệnh chứ không bao giờ được phép cãi. Năm tuổi cha đã dẫn nó ra sông. Sau một hồi hướng dẫn cách lặn, cách tập bơi, cha ném thẳng nó xuống nước, nó ngụp lặn sặc sụa rồi cũng tự nổi được lên. Một tuần sau nó có đã bơi rất khá.

Cha bảo, với nó tất cả phải là xuất sắc, không có ngoại lệ, không có đổ lỗi cho ai, mọi thứ của cuộc đời mình là do mình quyết định.

Năm nó mười lăm tuổi, đã là một thiếu nữ phổng phao xinh đẹp, biết làm mọi việc. Rất giỏi võ, côn kiếm, leo trèo, cha còn dạy nó cả các thao tác sử dụng súng ngắn. Tuy nhiên nó chưa từng được bắn thử lần nào. Ngoại ngữ nó được học ở trường. Cha ở nhà còn dạy nó cách nói tiếng Anh, tiếng Trung và tiếng Nga bồi một cách thuần thục.

Cha bảo cha hận cuộc đời này, hận vì đã đẩy cha đến cùng cực của sự đau khổ. Cha đã từng là một sinh viên học viện quân sự được đào tạo ở nước ngoài. Là một trong những chuyên gia hàng đầu về vũ khí hóa học và các loại bom mìn. Nhưng cha bị hãm hại, mất sự nghiệp, mất vợ và vì thế mà bà mẹ già đau khổ mà chết. Những tháng năm trong tù, cha bị đày đọa đến chết đi sống lại, sự tàn nhẫn của bạn từ đã cướp mất khả năng làm đàn ông của cha. Cha hận tất cả.

Cha bảo cha con nó sống dựa vào tiền cha dạy thuê cho các lò võ trên thành phố. Nhưng nó biết là không phải thế, cha nó chắc làm một công việc gì đó kinh khủng hơn thế nhiều. Mỗi lần cha nhận được điện thoại, cha lại đi đâu đó dăm ngày có khi cả tuần. Nhiều lần nó thấy trong email của cha có bức ảnh của những người lạ, cha nó ngắm nhìn rất kỹ rồi lập tức xóa đi ngay.

Nó không còn nhớ được tên cha mẹ đẻ của mình, chỉ láng máng nhớ ngõ nhà nó có hàng rào râm bụt nở bông hoa đỏ, nhớ góc sân có cái bể nước, mỗi lần nó định trèo lên bậc là bà nội chạy lại bế thốc nó vào nhà…Càng ngày kí ức về quê quán và cha mẹ ngày càng mờ nhạt. Nó rất mong một ngày nào đó tìm được lại mẹ cha, nó chỉ sợ một mai nó quên hết rồi không còn bấu víu vào gì để nhớ.

Cha dạy nó võ và các kĩ năng thoát hiểm như trong quân đội. Mười sáu tuổi, một buổi chiều cha chở nó đến một hồ nước thải, cha bắt nó để nguyên quần áo và nhảy xuống hồ bơi qua bên kia trong vòng 5 phút. Với cha, nó không có sự lựa chọn mà chỉ biết nghe lời. Tức là mọi thứ khó khăn nhất, bẩn tưởi nhất nó đều được cha dạy phải chấp nhận và tìm cách vượt qua.

Tốt nghiệp xong phổ thông, một hôm cha nó bảo nó sẽ sắp bắt đầu công việc của đời mình. Rồi sẽ có người đến đón nó đi. Cha bảo nó còn phải qua mấy tháng huấn luyện kỹ năng sống nghiêm ngặt nữa mới được bắt đầu.

Trước hôm nó đi, cha gọi nó đến bên và bảo. Cha chỉ có nó là người thân duy nhất. Cha biết nó không thương yêu cha theo kiểu tình ruột thịt và chỉ có sự sợ hãi phục tùng. Cha cũng biết nó luôn muốn lục tìm trong kí ức về quê hương bản quán và cha mẹ nó.

Cha bảo cuộc sống thật sự rất khắc nghiệt, không nơi nào, chỗ cho cha con nó đặt niềm tin. Chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình thôi. Cha nói thẳng với nó là cha kí hợp đồng qua một công ty môi giới bán nó cho một thương gia tầm cỡ người Trung quốc, nhưng trước khi thực hiện công việc, nó phải được huấn luyện ở một nơi đặc biệt. Học về cách sử dụng tất cả các loại súng. Cách dùng các thiết bị công nghệ cao, mở các loại khóa mã từ không thể sao chép. Học cách sống của giới thượng lưu và học cách làm đàn bà nữa. Cha bảo, công việc này vô cùng khó khăn. Chắc chắn nó sẽ tổn thất cả về thể xác lẫn tinh thần, nhưng cha con nó sẽ có rất nhiều tiền và quan trọng là nó có một điểm xuất phát hoàn hảo.

Trước ngày nó đi, cha nói nó thiệt thòi vì nó chưa từng được yêu ai, nhưng cuộc sống là thế. Một món hàng chỉ đắt khi đó là hàng mới, giờ thì nó đã hiểu. Qua tay những chuyên gia tầm cỡ, sau mấy tháng huấn luyện, cộng với sự rèn luyện và dạy dỗ từ bé, nó lập tức trở thành một viên ngọc long lanh cả về hình thể lẫn tài năng.

Lão trùm người Tàu như vồ lấy nó trong lần đầu. Đau đớn, bỡ ngỡ rồi cũng qua. Nó đã được huấn luyện từ bé cuộc sống là phải chấp nhận tất cả. Bọn đàn ông già giàu có thích gái trinh không hẳn là tìm sự may rủi trong làm ăn. Giao hoan với gái trẻ, các lão sẽ được hấp thụ cái luồng sinh khí thanh tân. Mỗi lần như vậy, sự cân bằng âm dương sẽ hút luồng sinh lực dồi dào từ cô gái, các lão ấy sẽ cảm thấy cơ thể như được tiếp thêm sinh lực chứ không mất sức và mệt mỏi.

Công việc của nó là bảo vệ ông chủ tất cả mọi lúc mọi nơi, vòng ngoài còn thêm ba vệ sĩ nam nữa, có vẻ việc quan trọng nhất của nó chỉ là lên giường bất cứ lúc nào ông chủ muốn.

Nó đi khắp đây đó, được đến những nơi đặc biệt sang trọng, với gương mặt đủ lạnh lùng, vai vươn thẳng với cái miệng luôn mỉm cười.

Sáu tháng hết hợp đồng, nó lại được sang tay ông chủ mới, trình tự lặp lại như cũ. Có những đêm truy hoan rã rượi mệt nhoài, nó cảm thấy bản thân rẻ rúng và nhục nhã, chỉ muốn chết quách đi, nhưng rồi lại muốn chỉ một lần thôi được tìm lại quê nhà, gặp lại mẹ cha, và nó nghiến răng lại nhắm mắt cố quên để tiếp tục sống.

Sau gần hai năm lang bạt qua tay ba lão già giàu có, nó hết hợp đồng mới được trở lại Việt nam. Nhà nó không còn ở ven đô nữa mà đã chuyển vào chung cư lớn ở trung tâm thành phố.

Mọi bỉ ẩn về cha nó bị phơi bày trong một lần ông ta bị tai nạn. Cha nó nhận hợp đồng đánh thuê cho một đối tượng nào đó. Tiền đã nhận, hợp đồng được kí không thể hủy, nhưng cái chân gãy khiến ông ta không thể làm được bất cứ việc gì hơn là ngồi một chỗ. Nó được điều đi thay. Ở một thành phố cách xa nơi nó đang sống gần ngàn cây số. Nó nhận lệnh và lên đường. Tất tật qui luật của khách hàng đã được đồng bọn của cha nó nắm bắt và lên kế hoạch tỷ mỉ, nó chỉ việc từ sân bay đến, đi tắc xi đến thẳng nhà thân chủ vào giờ ấy khắc ấy, một nhát kiếm sắc bén đứt đôi cánh tay phải của khách và nó gọn nhẹ trở về.

Sau vụ làm thay cha mình, nó chính thức đầu quân cho một tổ chức xuyên quốc gia. Nay đây mai đó với những hợp đồng lạnh lùng và nhanh gọn, đâm chém bắn giết, bảo vệ và tống đạt. Nó chẳng mấy khi quay trở lại với cha nuôi mà chỉ toàn ở nước ngoài. Máu lạnh và tàn nhẫn đã ngấm đến tận xương tủy của một cô gái mới ngoài hai mươi tuổi…Nó ít nhớ về kí ức, hàng rào râm bụt nhạt màu dần trong tâm trí nó.

Hôm qua nó nhận được lệnh quay lại Vn, lần này khác hẳn với mọi lần nó nhận được nhiệm vụ, người ta sẽ chỉ cho nó biết mặt đối tượng khi nó bắt đầu thực hiện nhiệm vụ. Hăm hở trở lại quê nhà đến điểm hẹn nhận lệnh. Nó nghĩ sau vụ này sẽ ở lại bên cha nó ít lâu…

Điện thoại rung lên, mở mail nhận nhiệm vụ mới, nó giật nảy mình vì người trong ảnh không ai khác chính là cha nuôi nó, thì ra lần này nó được điều về một cách vội vã và sự bí ẩn của đó chính là tự tay nó phải giết cha nuôi của mình, rất có thể tổ chức chẳng biết cha nó và nó là ai, nhưng nhiệm vụ đã được giao, nó nhận lệnh tức là không thể bỏ cuộc.

Mồ hôi nó vã ra đầm đìa dù tiết trời đang se lạnh, sự giằng xé, đau đớn và bất lực bắt đầu xuất hiện trong đầu nó, phút chốc nó như mất hết ý chí, nó chẳng còn nghĩ được gì, dù sao thì giờ đây nó cũng chỉ có một người thân duy nhất là cha nó.

Nó chỉ kịp điện thoại báo tin khẩn cấp cho cha mình rồi quay xe ngược trở lại, nó đi lên cầu Đuống, xuống xe cúi nhìn dòng sông cuồn cuộn dưới cầu. Nó không biết cha nó thoát hiểm bằng cách nào, vì chắc chắn nếu nó không thực hiện nhiệm vụ thì sẽ có người khác được điều tới thực thi ngay lập tức. Còn nó, nếu nhảy xuống kia, chắc nó sẽ được xuôi theo dòng phù sa, biết đâu nó sẽ được trôi về nơi chôn rau cắt rốn của mình….

Nguyễn Loan


Mạng Ký Giả: Cuộc thi viết với chủ đề Việt Nam - Đất nước - Con người

 




Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai.

Cùng chủ đề