…ĐÊM và TÔI…

Đêm
đã khuya rồi phố ngủ say
Còn em
đứng đó dưới hiên gầy
Mong manh
trong dáng đầy thương cảm
Tay vẫy
tay tìm khách gió mây

Đêm thức
thay ngày em đứng đây
Cũng nghề
cũng nghiệp cũng mê say
Phố này
như chứng nhân lịch sử
Tao đoạn
trường ai khách thử lòng

Em cũng
cần yêu cũng cần chiều
Tiếc là
duyên phận quá hẫm hiu
Đâu mấy
ai thương mà chia sẻ
Vò nát
thân em thứ họ cần

Thây kệ
xác thân này mỏng mảnh
Với trái tim son tuổi xuân còn
Nhưng tiếc
phận đời lỡ héo hon
Định kiến
nghìn năm vẫn sống mòn
Em
khát khao yêu mà chẳng thể
Nên lúc…làm tình…như…đá trơ

Em đã
chôn vùi sâu giấc mơ
Quên hết
tuổi thơ và hiện tại
Bất chấp ngày mai có còn gì

Đâu mấy
ai vì cô bán hoa
Công việc
xong rồi có kẻ bo
Có người
bỏ trốn không trao trả
Vất vã
thân em giữa dặm trường
Chỉ còn
phố vắng thương cô lẽ
Che chở
đời em thân bán mua

Tôi cũng
đi về trong mỗi đêm
Dong xe
trên phố vắng êm đềm
Thương em
cô gái bên hè phố
Ghé chỗ
mời tô phở tâm tình

Em chọn
nghề này để mưu sinh
Nghĩ là
danh dự đâu còn nữa
Nhưng biết về đâu lỡ đoạn tình…

….mA nÚi…. Trịnh Công Sơn


Mạng Ký Giả: Cuộc thi viết với chủ đề Việt Nam - Đất nước - Con người

 




Có 2 phản hồi cho bài viết “…ĐÊM và TÔI…”:

  1. Vuanh Nguyen viết:

    Cảm ơn Trịnh Công Sơn về bài thơ 🙂

  2. Yêu Tinh viết:

    1 nghề phải đóng thuế như mọi nghề
    Đừng thần thánh hóa vậy chứ

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai.

Cùng chủ đề