Chuyện nhà tôi P4

Có phải tôi quá ích kỉ hay không ? Trong lòng tôi liệu có yêu chồng hay chỉ là muốn chiếm hữu anh cho riêng mình ? .
Thời gian hờ hững trôi , tôi nhận thấy chồng không còn chu đáo với tôi như trước nữa . Mọi lần , khi đi làm về , anh thường ra mở cửa đón tôi , cùng phụ tôi dọn cơm thì bây giờ anh luôn tỏ ra trầm mặc, mắt hay đăm chiêu nhìn vào khoảng không rồi lại thở dài . Anh hút thuốc nhiều hơn , uống rượu nhiều hơn ! Hầu như cả ngày anh chẳng nói chuyện với tôi câu nào . Anh cứ chăm chú nhìn vào màn hình máy tính . Gõ lạch cạch những gì mà tôi không rõ . Lúc tôi hỏi anh chỉ trả lời rằng anh đang bận tổng kết doanh thu tháng này . Tôi không mấy bận tâm về những mối quan hệ của chồng . Thực ra , tôi không muốn anh nghĩ mình bị vợ quản thúc chặt , xâm phạm đời tư nên bao giờ tôi cũng để anh có những khoảng không gian và thời gian riêng .

Tôi vẫn đều đặn đi spa , tập yoga và học mấy thứ cần cho việc kinh doanh của mình . Thoát khỏi hình ảnh gái quê , bây giờ tôi đã bắt kịp thời đại sống có vẻ bớt khép kín hơn . Cũng có một số người bạn học cùng khóa . Trong đó , người tôi quen thân nhất chính là Minh . Nghe nói anh ta là con của một doanh nghiệp sản xuất giày da , công ty ngay gần siêu thị nhỏ của tôi . Phải nói , tôi đã học hỏi được khá nhiều phương thức nắm giữ thị trường từ anh ta , mặc dù kém tôi 2 tuổi nhưng vốn kiến thức về kinh doanh của anh ta hơn tôi rất nhiều . Đúng là con nhà nòi !

Bản tình ca buồn trong tôi cứ chạy mãi như không có kết thúc . Tôi cứ lao đầu vào công việc , học hành cho vơi bớt suy nghĩ tiêu cực về hoàn cảnh đáng thương hiện tại . Nhưng chưa bao giờ tôi nguôi ngoai được cái cảm giác có lỗi với chồng . Có lẽ ! Tôi nên thú nhận việc này . Để chúng tôi cùng nhau giải quyết . Tôi đã quá mệt mỏi khi phải ôm đồm mọi thứ rồi lại khổ đau một mình không biết nói cho ai .

Ngồi chờ chồng ở phòng khách mãi đến hơn 11 giờ không thấy anh về . Tôi sốt ruột gọi điện cũng không thấy anh bắt máy . Đến cả việc thú nhận cũng khó khăn như vậy sao ?

Lâu rồi , chúng tôi chưa được nói chuyện theo đúng nghĩa . Âu cũng chỉ nói chuyện về công việc và một số thứ linh tinh khác . Từ ngày mua nhà mới , cảm giác của tôi càng trống trải mỗi khi trở về nhà . Cái khoảng không gian rộng lớn im ắng lạ thường khiến tôi cô đơn đến cùng cực . Hơn một năm nay vợ chồng chẳng còn mặn mà chăn gối . Tôi là đàn bà , hừng hực lửa yêu nhưng chồng tôi cứ thờ ơ , lãnh cảm . Tôi sợ chồng nghĩ sai về mình nên lại tự kìm nén cảm xúc chẳng dám đòi hỏi hay khơi gợi . Nhiều đêm , anh bê laptop sang phòng khác ngủ , tôi hỏi thì anh bảo sợ lại làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của tôi ? Công việc kinh doanh vẫn ổn định sao tới mức anh phải làm cả ngày lẫn đêm ? Hàng nghìn câu hỏi đặt ra trong đầu tôi ? Điều gì khiến chúng tôi càng ngày càng bị đẩy ra xa thế này ? Nước mắt tôi cứ thế chảy vô thức.

12 giờ không thấy chồng về , tôi lặng lẽ trở về phòng ngủ , có lẽ đã quá quen với cảnh chăn đơn gối chiếc nên tôi dễ dàng chìm vào mộng mị . Trong giấc mơ tôi thấy mình cố kéo tay anh nhưng anh giật mạnh và chạy . Anh chạy ra xa tôi hơn và biến mất sau màn khói mờ ảo .

Tôi không quan tâm , tắt điện thoại , một mình nằm gục mặt trên đầu gối…

Đêm qua , anh không về . Chưa bao giờ anh đi qua đêm . Huống hồ lại không gọi cho vợ một cuộc điện thoại . Tại sao anh lại trở lên xa lạ với tôi tới mức này . Tôi muốn biết rốt cuộc anh đang làm gì trong cái khoảng không gian và thời gian tôi cho anh được tự do làm những gì anh thích ? Tại sao đôi khi anh không dám nhìn vào mắt tôi mỗi khi nói chuyện ? Tại sao anh luôn né tránh những hỏi han của tôi ? Tôi sắp nghẹt thở vì những câu hỏi ngớ ngẩn này .

Tôi lao vào phòng anh , đúng ! Bây giờ không có khái niệm ” Phòng chúng tôi ” nữa mà là phòng của hai cá nhân khác nhau . Trong phòng chẳng có gì cả ngoài một chiếc giường và một cái tủ nhỏ . Tôi đang làm gì thế này ? Tôi đã hứa với anh rằng tôi sẽ không bao giờ động chạm đến mọi thứ riêng tư của anh cơ mà ! Nhưng tôi muốn biết , tôi là vợ anh . Tôi có quyền !
Mở ngăn kéo ra , tôi bàng hoàng nhận ra tờ giấy khám sức khỏe từ lâu tôi đã đi tìm bây giờ nằm ngổn ngang trong ngăn bàn , có tờ bị vò nát ? Tại sao nó lại ở đây ? Hèn gì tôi đi tìm khắp nơi không thấy ? Thì ra anh đã biết hết mọi thứ . Cảm giác đau lòng , đau đến mức không thở được xâm chiếm lấy tôi . Anh biết lâu rồi . Tại sao anh im lặng ? Tại sao anh không đến bên chia sẻ với em ? Tại sao anh không an ủi em bằng một câu nói dù là sáo rỗng thôi cũng được! Tại sao anh lại chọn cách im lặng , lảng tránh em ? Anh đang trừng phạt em đúng không ?

Tôi chỉ biết nhìn mớ giấy lộn mà gào lên nức nở . Chân không trụ vững ngã hẳn ra nền nhà . Tôi bắt đầu lo lắng sẽ mất chồng như chính giấc mơ đêm qua . Ông trời ơi ! Tôi phải làm gì ?

Phải mất một lúc tôi mới lấy lại được bình tĩnh , thu xếp lại giấy tờ như chưa từng bước vào căn phòng này . Chợt tôi nhìn thấy một bức ảnh, một người con gái không xinh lắm nhưng lại có nụ cười rất duyên nằm ở đáy ngăn kéo . Đây là ai ? Tại sao chồng tôi lại giữ bức ảnh này ? Cảm giác đau buồn vơi đi chưa lâu thì sự nghi hoặc lại bùng lên . Rốt cuộc , anh còn giấu tôi điều gì ?

Hôm nay tôi quyết định không đi học , mặc cho Minh gọi tôi mấy lần bảo rằng hôm nay có một doanh nhân trực tiếp đến chia sẻ kinh nghiệm . Tôi không quan tâm , tắt điện thoại , một mình nằm gục mặt trên đầu gối . Tôi phải suy nghĩ về mọi chuyện . Ngay từ đầu tôi đã sai . Giá như tôi dám đối diện với sự thật , dám nói ra cái khó khăn mình đang gặp phải , biết đâu anh lại chủ động vỗ về an ủi rồi cả hai cùng tìm cách giải quyết ? Đằng này , tôi giấu nhẹm sự thật như một kẻ tội đồ lén lút che giấu việc xấu mình vừa làm . Có khi nào anh cho rằng tôi không tôn trọng anh , không muốn chia sẻ mà lại dấu diếm nên anh mới cư xử như thế với tôi . Nếu thật sự là như vậy thì đã đến lúc tôi phải thẳng thắn thừa nhận với anh rồi xin lỗi anh về mọi chuyện đã qua . Biết đâu anh hiểu và tha thứ ? Rồi chúng tôi lại yêu thương nhau như ngày mới cưới ? Nhưng còn cô gái kia? Cô ta là ai ? Đêm qua anh đã đi đâu ? Lan man suy nghĩ tôi thiếp đi lúc nào không biết .
Tôi tỉnh dậy khi nghe tiếng mở cửa , anh lao vào nhà trong bộ dạng say khướt , quăng cái túi xách đựng laptop ra bàn , anh đổ ập ra ghế sô pha . Người nồng nặc mùi rượu . Có lẽ đêm qua anh chè chén với các chiến hữu say quá nên không về được chăng ? Tự trấn an mình bằng cái suy nghĩ đầy huyễn hoặc tôi đi lấy khăn lau mặt cho chồng . Lâu lắm rồi , tôi không được vuốt ve khuôn mặt này . Không được anh cạ cạ râu vào mặt trêu đùa như trước ! Khuôn mặt anh dạn dày gió sương nhưng vẫn rất cuốn hút . Tự nhiên , tôi thấy anh xa lạ quá . Giá như được quay trở lại giai đoạn khó khăn , được trở về trong vòng tay yêu thương của anh thì dù nghèo khó tôi vẫn muốn quay về .

Tôi để anh nằm trên sô pha ,toan đem túi đi cất . Tôi chợt nảy ra ý định viết cho anh một vài lời tâm sự nỗi lòng mình trong thời gian qua . Mở máy tính chồng lên tìm mục word sau đó lạch cạch viết một cách cặm cụi . Toàn là lời thú tội và mong muốn được anh tha thứ , mong anh cho tôi cảm giác như trước đây được anh quan tâm . Tôi chưa bao giờ nói với anh những lời sến súa . Nhất là khi đã trở thành vợ chồng , việc dùng những lời hoa mỹ cho nhau trở lên xa xỉ . Có thể tôi đã sai . Dù là ai đi chăng nữa cũng rất cần được vỗ về bằng những lời lẽ yêu thương . Bức thư đầu tiên không quá dài và quá ngắn . Tôi lưu vào một file riêng biệt và dán ở màn hình chính . Tôi nhìn thấy một file ảnh ngay trước mắt . Cũng hơi tò mò vì trước giờ có bao giờ anh chụp ảnh đâu . Kể cả ngày cưới cũng chỉ có duy nhất hai cái ảnh treo tường . Click vào đó , hàng trăm bức ảnh hiện ra . Chồng tôi chụp rất nhiều ảnh , bên cạnh anh là một cô gái trẻ không phải tôi . Cô gái này chính là cô gái mà hôm qua tôi đã tìm thấy ảnh ở ngăn kéo .

ST ( còn nữa )


Mạng Ký Giả: Cuộc thi viết với chủ đề Việt Nam - Đất nước - Con người

 




Bài liên quan

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai.

Cùng chủ đề