Cho dù xa cách trùng dương.
Hồn quê còn mãi vấn vương trong lòng.
Nắng rải triền lúa vàng bông.
Hương cau hòa quyện tấm lòng Mẹ yêu…
Nhớ sao làn khói lam chiều.
Nơi bếp lửa ấm Mẹ yêu ngóng chờ.
Thương sao khúc hát ru thơ.
Mẹ ru bên võng đợi chờ trăng lên.
Nửa khuya Mẹ vẫn khêu đèn.
Bắt từng con muỗi rém mền cho con.
Nước non non nước vuông tròn.
Tình Mẹ sánh cả núi non biển trời.
Hà Văn Năm
Bài liên quan
Trả lời