Chuyện ba mẹ con.

Tất nhiên là buồn. Buồn vì lúc vào đánh thức Cún dậy ăn sáng rồi đi học, thấy con thều thào, mẹ ơi hình như con sốt ! Bác sĩ mẹ vội sờ trán con, cho cặp nhiệt độ, chạy ra kiểm kê lại tủ thuốc gia đình và nhanh chóng lập phác đồ điều trị trong đầu. Lơ vơ ra bếp đặt nồi cháo, ngồi xuống, chợt nhớ những ngày này ba năm vể trước bé Cún đang nằm trong bệnh viện. Dây truyền dịch và thuốc men loằng ngoằng, lủng củng. Ngày 4 lần, mẹ bôn ba trên những chuyến tàu điện, tàu điện ngầm và tàu điện trên mặt đất, qua cầu, vượt sông để vào bệnh viện với con.Những ngày đầu con còn chưa đỡ, mắt mẹ hay nhìn qua cửa sổ các toa tàu, ầng ậng nước. Dường như chỉ cần tàu lắc mạnh, số nước ấy sẽ ào ra như suối, như sông trong mùa nước lũ. Đến khi con đã đỡ rồi, mắt mẹ nhìn thấy nắng chớm thu, thấy heo heo gió lạnh, thấy khoảng rừng thông nho nhỏ, tưởng tượng ra những chú gấu nổi tiếng của Sishkin trong rừng thông và tự hứa sẽ quay lại nơi đây khi con đã xuất viện để có thể thong thả đi dạo và tìm kiếm một thời đã mất. Đã ba năm rồi đấy. Quay lại nhìn lịch trên tường, 10/9. Hèn gì mà tự dưng thấy buồn, ngày mai 11/9, danh từ ” khủng bố” đánh dấu sâu đậm trong lịch sử loài người bắt đầu từ ngày này năm 2001. Hình như có những mốc thời gian mà tự thân nó gắn với nhiều cảm giác rất ư bí hiểm.
Sáng hôm nay, lúc uống chè ba mẹ con lại ngồi ba hoa chích chòe như Cún chưa bị ốm bao giờ ( mặc dù Cún vẫn đang nghiêm ngặt uống thuốc kháng sinh chống viêm họng và thuốc cảm cúm ). Mẹ tỏ vẻ tiếc rẻ chiếc váy đẹp của Ý mà mẹ vừa xem trên mạng qua cửa hàng Internet sớm nay. Trời, nó không hề đắt, lại đẹp, lại sang,nhưng mà nó ngắn trên gối đến 20cm. Bảo Linh phì cười, mẹ cứ làm như mẹ chưa bao giờ mặc váy ngắn ấy. Mẹ thở dài, ừ, ba bốn năm trước thì khỏi phải bàn. Mẹ quay ra trêu Cún, hay mẹ mua cho Cún nhé. Cún giãy nảy, con không mặc váy, mẹ đừng có mua cho con, Con không mặc thì mẹ sẽ dỗi, còn Bảo Linh thì sẽ có váy mới, chỉ Bảo Linh là lợi thôi. Bảo Linh cười hê hê, mẹ cười khì khì. Cún dỗi, bỏ vào phòng, xách cặp vẽ, đeo ba lô bỏ đi học sớm hơn thường lệ 15 phút. Ngày mới lại bắt đầu bằng niềm vui, chỉ có điều mẹ chỉ còn có 130 grvn trong ví thôi. Từ giờ đến khi được lĩnh tiền, còn tới 5 ngày nữa. Tính sao đây !

Nguyễn Hồng Giang


Mạng Ký Giả: Cuộc thi viết với chủ đề Việt Nam - Đất nước - Con người

 




Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai.

Cùng chủ đề