Hải quân Anh đã giải cứu tầu ngầm Nga như thế nào?

Venus travel corporation (phần cuối)

Hải quân Anh đã giải cứu tầu ngầm Nga như thế nào? (phần 1)

Cuộc giải cứu bắt đầu

46 giờ sau khi tàu mắc kẹt. Đội tàu cứu hộ nước ngoài đang tới làm thủy thủ Piz vui hẳn lên nhưng không được lâu khi tình hình đang xấu đi. Sự cứu trợ có thể đến quá muộn.

“Chúng tôi không rõ bao giờ họ đến, ngày hôm nay? Ngày mai? Hai tiếng hay 72 tiếng nữa?”

Ngày thứ 3 lúc 6h22 tại Kamchatka. Máy bay Anh đáp xuống sân bay Petropaviovsk trước Mỹ. Họ mong đưa Scorpion xuống thật nhanh. Nhưng rủi thay phía Nga có xe tải nhưng lại không có xe nâng hạng nặng. Không có xe nâng sẽ không thể đưa các contener ra khỏi C-17. Sau 20 giờ cố gắng với quãng đường dài 8000 km, nhiệm vụ giải cứu đang bị bế tắc. Sinh mạng 7 thủy thủ đang phụ thuộc vào chiếc xe nâng, họ phải tìm ra thật nhanh. Ngoại trừ một số đồ đạc được xe nâng loại nhỏ đưa xuống thì chẳng còn gì để làm. Bế tắc!

“Tất cả đang thất vọng vì cuộc giải cứu sẽ không thành công. Chúng tôi chỉ có thể đưa Scorpion xuống bằng xe nâng cỡ lớn”. Ian Riches.

Một tiếng rưỡi sau đội giải cứu Mỹ đã có mặt. Như đáp lại lời cầu nguyện từ phía Anh họ đem cả xe nâng cỡ lớn được chở trên máy bay C5. Ngay lập tức phía Mỹ đã giúp Anh giải quyết khó khăn bốc dỡ hàng.

“Phía Mỹ đến không bất ngờ lắm, nhưng không quá muộn. Họ xuất hiện như đội kỵ binh thứ 7”

Stuart và đội tới cảng Petropaviovsk 45 phút sau đó, để Mỹ lại phía sau.

“Trời rất tối cứ như phim Điệp viên 007 vậy, rất nhiều người qua lại và ổ gà, con đường trong tình trạng tệ hại. Tài xế phóng rất nhanh và vượt qua các ổ gà, người chúng tôi xóc nẩy lên liên tục. Chúng tôi bắt đầu lo các thiết bị không được nguyên vẹn”.

Mất một giờ để tới bến tàu. Nhưng cổng đang bị đóng.

“Họ không cho bọn tôi vào, đơn giản là vậy. Người gác cổng đã không được báo trước nên không cho chúng tôi vào. Chuyện gì đang xảy ra thế này?”

Tàu giải cứu đang chờ ở đầu cầu cảng. Piz chỉ còn 3 bình tạo oxy. Thủy thủ không còn đủ sức để mở chúng.

“Phải cần hai người để mở bình. Một người cầm kìm và một ngừoi cầm cà lê. Sức khỏe suy sụp vì nhiễm độc từ CO2”.

Trong khi đó cuộc tranh luận tại cổng bến tàu đang tiếp diễn. Mọi người bắt đầu mất bình tĩnh.

“Chúng tôi hiểu thời gian đang dần hết, các nạn nhân đang nguy kịch. Mọi việc tiến triển rất chậm”. Ian Riches.

Phải mất nửa giờ để cấp trên bảo vệ mới cho phép mở cổng.

Stuart Gold và Ian Riches đến Petropaviovsk từ sáng sớm. Tất cả mọi người đều hứng khởi vì đột nhiên có một người tóc vàng xuất hiện.

“Họ nhận ra đó là Dmitri Podkapaev quan chức Hải quân Nga chịu trách nhiệm giải cứu. Anh ấy tới như vị cứu tinh”.

Dmitri Podkapaev cũng trong đội cứu hộ tàu ngầm Kursk, đã làm việc với phía Anh trong đợt huấn luyện tại Italia hai tuần trước.

“Ông ấy rất vui vì biết chúng tôi làm được những gì. Ông ấy hiểu chỉ có chúng tôi mới có thể giải quyết được việc này”.

Đội cứu hộ bắt đầu đưa Scorpion lên trên tàu và phải mất vài tiếng.

Dmitri Podkapaev đang trao đổi với phía Anh. Một máy quay dưới nước của Nga cho thấy Piz mắc vào 10 sợi dây thừng. Stuart nghĩ Scorpion sẽ cắt được chúng, nhưng một vấn đề khác lại nảy sinh.

“Tàu có hệ thống định vị vệ tinh không?” Ian Riches hỏi.

“Không có” Podkapaev trả lời.

Tất cả đều lắc đầu buồn bã. Lúc đó thế giới như sụp đổ. Máy ROV được vận hành với một động cơ đẩy vòm và đuôi tàu. Kết nối với hệ thống định vị toàn cầu. Chúng sẽ tự động cố định tàu ngay trên mục tiêu của nó. Nhưng tàu ngầm giải cứu của Nga lại không có công nghệ này. Chuyển động trong lúc giải cứu có thể kéo Scorpion lệch khỏi vị trí dây cáp điều khiển trung tâm. Lúc đó Podkapaev đã nghĩ ra một giải pháp: Hai tàu sẽ neo sâu hai bên để giữ hai đầu của tàu cứu hộ và cố định bằng dây thừng.  Giải pháp này chỉ hiệu quả khi biển lặng và nó hoàn toàn mất tác dụng khi biển động vì độ lắc của tàu sẽ làm Scorpion lệch tâm. Thực ra không còn lựa chọn nào hơn và đội cứu hộ nhanh chóng bắt tay vào việc. Tàu cứu hộ được đưa đến vịnh Bererovaya. Quãng đường dài 70km sẽ mất thêm 5 giờ nữa. Thời gian vẫn tiếp tục cạn dần.

Elena vợ Milashevsky tin rằng chiến dịch giải cứu sẽ vô ích. Chị không tin vào sự thành công.

“Tôi đã nghi ngờ đội giải cứu sẽ không thể cứu được thủy thủ tàu Piz vì khi đến nơi dưỡng khí đã không còn”.

Phía Mỹ đã đến cảng Petropaviovsk nhưng người Nga không cho họ đi vì tại hiện trường đã có người Anh. Khi tới Vịnh  Bererovaya mọi người thở phào vì biển lặng. Tàu giải cứu hoạt động ngay trên thiết bị nghe lén. Hai tàu khác vừa thả neo để cố định tàu cứu hộ.

200m bên dưới các thủy thủ đang trong giai đoạn nguy kịch. Họ đã nhiễm độc CO2. Người khỏe nhất đội cũng rất yếu, họ đang nôn mửa.

Bước sang ngày thứ 4 lúc 10h25 sáng, cuối cùng Scorpion đã làm việc. Stuart Gold và đội phối hợp với Peter trong phòng điều khiển. Họ đã không ngủ gần 2 ngày.

“Tôi luôn tự nhủ bảy mạng sống đang nguy kịch”.

Scorpion đang lặn xuống đồng thời Piz chỉ còn dưỡng khí trong 10-12 giờ nữa. Scorpion cách mục tiêu 150m, 100m, 50m và Piz trong bóng tối đã hiện ra trước máy quay. Tất cả reo lên: Thấy rồi! Nó kia rồi!

“Lúc đó chúng tôi đã thở phào. Ơn Chúa chúng tôi đã tới đó sau một chuyến hành trình đầy khó khăn”, Ian Riches.

Sau 72 giờ dưới nước, không khí trong tàu trở nên rất độc. Đội bị tê liệt vì kiệt sức. Milashevsky chỉ nhận thức được mọi thứ trong lờ mờ. Anh mê thấy hai con gái đang nâng quả cầu đồ chơi chứa chất lỏng cùng những lân tinh trong đó, hai con gái chạy đuổi nhau và chạy xe đạp đâm vào nhau, đâm nhiều lần. Anh bỗng mở bừng mắt, anh nghe có tiếng động đang gõ vào thành tàu. Ở trên cách đó 200m Peter đang điều khiển cánh tay máy của Scorpion để gõ vào thân tàu.

“Chúng tôi muốn báo hiệu cho họ thấy cứu hộ đã tới và đang cố gắng cứu họ” Peter nói.

Tiếng gõ và thân Piz như một lời chào: Chào các chàng trai.

Họ biết chúng ta đã tới. Milashevsky cố gắng bò tới kính viễn vọng và nhìn thấy thiết bị ROV đang chiếu sáng đèn. Toàn đội như được tiếp thêm sức mạnh, tinh thần phấn chấn và tràn đầy hy vọng. Cả đội ngẩng đầu lên và hy vọng sống rất lớn.

Stuart Gold cầm bộ điều khiển vận hành Scorpion. Máy quay sẽ chiếu rõ cho anh thấy những gì cần phải làm, nó cũng là công cụ để thao tác được chính xác. Bộ điều khiển được gắn chặt một đầu trên tường. Anh bắt đầu di chuyển cánh tay máy để cắt dây thừng, tất nhiên dao cắt nằm ở phía đầu cánh tay nên sự linh hoạt rất hạn chế. Công việc điều khiển đòi hỏi phải có kinh nghiệm và khéo léo. Không ai rõ việc cắt thừng sẽ mất bao nhiêu thời gian và đội tàu còn bao nhiêu oxy nữa. Tất cả chỉ được tính từng phút. Peter bắt đầu chỉnh Scorpion vào vị trí để cắt dây thừng đầu tiên.

“Tôi phải đặt dao cắt đúng chỗ để cắt hay kẹp dây bằng một cánh tay máy và sau đó đưa nó đến vị trí khác”.

Một công việc không hề dễ dàng. Điểm trung tâm của Scorpion kết nối với tàu giải cứu luôn bị tròng trành gây khó khăn cho thao tác, mặc dù được giữ cố định bởi hai tàu ở trên.

40 phút sau khi tiếp cận Piz.

Scorpion tiến gần vào sợi dây thừng, Peter điều khiển cho cánh tay máy có dao cắt ngửa lên trên định vị sợi dây thừng vào giữa hai dao. Gần vào rồi, oke nó đã vào giữa dao cắt, cánh tay máy bắt đầu được điều khiển để kẹp chặt sợi dây thừng. Bắt đầu cắt: Nó đứt rồi, thật tuyệt vời. Làm tốt lắm.

Tất cả thốt lên trong sự phấn khích cả Dmitri Podkapaev cũng vậy. Xong một dây, còn chín sợi nữa. Mỗi lần cắt là một thách thức lớn. Nhiều dây quấn chặt và rất khó chộp, dao cắt lại không được thiết kế để cắt lưới nên đội phải làm mất nhiều thời gian hơn dự kiến.

Ở trong Piz mọi người thì thầm “họ đã tới vào bắt đầu cắt dây. Chúng ta đang nhận thấy điều đó.”

Milashevsky nói “bạn thấy như ai đang xoa vào trán mình, như đang xoa dịu. Cảm giác đó thật dễ chịu”.

Đội cứu hộ đã cắt được 3 tiếng và chỉ còn 3 sợi dây nữa là hoàn thành. Stuart Gold và Peter vẫn cố gắng tập trung để điều khiển, nhìn vẻ mặt căng thẳng để điều khiển dao cắt mới thấy áp lực lớn đến mức nào. Cánh tay tiếp tục tiếp cận dây thừng. Bỗng đèn đỏ nhấp nháy, tiếng bíp bíp cảnh báo vang lên bảng điều khiển vang lên.

Hộp đầu nối điện của Scorpion đang bắt đầu bị mất áp lực. Nước có thể tràn vào hệ thống.

“Không ai muốn nước tràn vào hệ thống thiết bị điện”, Ian Riches nói

Đội vẫn mạo hiểm và tiếp tục cắt. Di chuyển xuống dưới chút nữa, chút nữa, ok rồi. Họ cố gắng tóm lấy sợi dây thứ 8, nhưng chỉ vài dây sau họ sững sờ khi thấy vành dao cắt cụp xuống và đè vào lưỡi dao, giờ thì máy không thể cắt được nữa.

Stuart Gold thông báo “vành dao đã cụp xuống, không thể cắt được nữa”. Khó khăn lại chồng chất.

“Chúng tôi luôn phải vượt qua những trở ngại”, Ian Riches.

Stuart hiểu rằng phải đưa Scorpion lên sàn tàu và sửa ngay. Tuy nhiên Dmitri Podkapaev khăng khăng chỉ vào màn hình “ROV đang làm việc mà, nó phải tiếp tục làm việc”. Dmitri Podkapaev bắt đầu to tiếng và rất căng thẳng. Ian Riches thuyết phục Dimitri việc sửa chữa sẽ nhanh thôi.

“Một chút thôi Dimitri, hãy để chúng tôi tự làm” Ian Riches nói.

Nhưng Dimitri vẫn làm rất căng. Chúng tôi đã nói với ông ấy là dao bây giờ không thể cắt được nữa vì mảnh kim loại đã chặn vào giữa và không thể đưa dây vào được. Hãy nói với Đô đốc của anh đi.

Khi Dimitri rời phòng điều khiển để hội ý với cấp trên. Phía Anh đã tự ra quyết định để giải quyết vấn đề. Họ đưa Scorpion trở lên mặt nước.

Đội tàu Piz nhìn thấy ROV rời đi không hiểu chuyện gì đã xảy ra.

“Đột nhiên các âm thanh dừng lại và biến mất, chúng tôi nhìn nhau tự hỏi: Chuyện gì thế? Chuyện gì đã xảy ra?”

Scorpion đã được đưa lên sàn tàu. Khó khăn lại xuất hiện làm cản trở công việc. Nếu nhóm giải cứu không sửa máy thật nhanh, bảy người có thể chết. Đây là tình thế khẩn cấp, ngàn cân treo sợi tóc. Đội tàu Nga đang cạn dần oxy. Nhưng máy giải cứu lại bị hỏng.

Stuart cùng đội đã đã mệt nhoài nhưng vẫn làm việc với một sức ép rất lớn.

“Sáu người chúng tôi tập trung vào sửa máy.”

Đội phải thay vành bị cong bịt vào dao cắt và bơm dầu vào hộp dầu nối điện. Trong lúc sửa chữa họ lại phát hiện ra một vấn đề nữa. Một chân vịt bị hỏng.

Dimitri thúc giục hỏi “hỏng à? Có vấn đề à?”

Chúng tôi trả lời “một chút thôi. Một chút thôi. Không mất nhiều thời gian đâu. Ông yên tâm”.

Rất may chúng tôi là những người dày dạn kinh nghiệm và làm việc rất thành thạo. Đội sửa chữa chỉ mất 15 phút đã xong. Scorpion tiếp tục được đưa xuống nước và làm việc như đã hứa với Dimitri. Chúng tôi rất mừng.

Đội tiếp tục cắt dây còn lại và chỉ còn một sợi dây duy nhất. Nhưng oái oăm là nó lại ở dưới thân tàu Piz. Nếu Scorpion tiếp cận từ bên dưới sẽ làm sợi dây trung tâm bị vướng. Cả Piz và ROV sẽ bị kẹt.

“Tôi không muốn cắt dây cuối cùng vì nó quá nguy hiểm”.

Việc cả Piz và Rov đồng thời bị kẹt dưới biển sẽ biến thành một tai họa khủng khiếp. Stuart chỉ còn duy nhất một cách “giải phóng đồ dằn”. Nếu Piz xả hết nước từ các khoang đồ dằn tàu sẽ nổi lên và làm đứt thừng tự giải thoát khỏi đám dây, việc giải cứu sẽ được hoàn tất.

Một lần nữa Dimitri lại phản đối “Không, không, không được”.

Ông đưa ra lý do chỉ còn một ít khí để giải phóng đồ dằn và chỉ được một lần. Đây là cơ hội duy nhất của họ.

Stuart to tiếng “chúng ta không còn cách nào khác, phải giải phóng đồ dằn”.

Chúng tôi đã tranh luận to tiếng với nhau và nó gần như là cuộc tranh cãi. Ông ấy cho rằng sẽ không hiệu quả. Đó là sự lựa chọn tồi, sự thoái lui.

Tuy nhiên cuối cùng Dimitri cũng phải chấp nhận ý kiến của phía Anh. Giờ lại phải thuyết phục cấp trên gồm cả Bộ trưởng Bộ quốc phòng Nga.

Dimitri gọi điện cho cấp trên và cuộc tranh luận lại tiếp tục diễn ra. 40 phút căng thẳng trôi qua.

“Chúng tôi rất thất vọng và phải làm điều gì đó. 40 phút đã trôi qua, mạng sống của họ đang bị đe dọa. Phải thử”, Ian Riches.

Dimitri quay lại phòng điều hành với một quyết định “tôi đã được cho phép”.

Hải quân Nga đã lệnh cho Piz giải phóng đồ dằn. Nhưng không có gì xảy ra và không thể tìm ra được lý do. Ắc quy đã gần hết điện và đội tàu không thể  trả lời.

“Lúc đó chúng tôi bắt đầu lo lắng là họ không giải phóng đồ dằn”.

Trong tàu Piz thủy thủ đã nhận được lệnh. Đội đang tranh luận có nên giải phóng đồ dằn hay không. Cuối cùng họ tin vào các nhà giải cứu dày dạn kinh nghiệm.

“Chúng tôi ngồi trong tàu. Nhận được lệnh giải phóng đồ dằn. Đây là cơ hội cuối cùng của chúng tôi. Chúng đã tôi tiến hành”. Milashevsky nói.

Trong khi đó tất cả trên tàu, những người cứu hộ tự hỏi “liệu họ còn sống không? Họ bất lực? Hay hết không khí?”

Nhưng nhìn kìa, cái gì đang xảy ra thế? Chờ đã. Sau 6 giờ làm việc Piz bắt đầu từ từ nổi lên. Thủy thủ trong tàu bắt đầu nghe tiếng động, tiếng răng rắc của sự di chuyển. Trên phòng điều khiển mọi người hét lên “nó đang nổi. Nó đang nổi kìa. Nhìn đi”.

Dimitri vội vàng mở cửa phòng điều khiển lao ra bong tàu vì họ biết Piz nổi cách tàu chỉ 200m.

Stuart Gold hy vọng sẽ không quá muộn. Còn Peter lo rằng dây thừng vẫn bám vào đuôi tàu làm tàu vẫn kẹt dưới đáy biển.

1 phút, 2 phút trôi qua cảm giác của mọi người dài như vô tận. Bất ngờ có ai đó hô to “Nó kìa, khoáy nước của nó kìa, nó trôi về phía bên cạnh tàu kìa”.

Một nhà quay phim nghiệp dư đã ghi lại khoảnh khắc Piz nổi lên mặt nước. Khi đó nhiều người đã không còn kìm nén được cảm xúc nữa, họ ôm chầm lấy nhau, những giọt nước mắt hạnh phúc lăn trên má những người đàn ông dày dạn kinh nghiệm.

Một nhà quay phim đã quay được cảnh PIZ nổi lên trên mặt nước

Một nhà quay phim đã quay được cảnh PIZ nổi lên trên mặt nước

“Tôi đã khóc và nhiều người cũng khóc. Vì quá mừng và hạnh phúc khi thấy tàu ngầm nổi lên”. Ian Riches.

“Chúng tôi vui mừng vô cùng khi tàu nổi lên mặt biển. Chúng tôi rất vui. Cám ơn Chúa. Mọi người đã được an toàn”. Kỹ sư Ganady Bolonin.

55854311

Chiếc tàu ngầm bị kẹt dưới nước hơn 3 ngày nhưng cả 7 thành viên đều sống sót.

“Thật tuyệt vời khi được thở. Tôi thấy ngực mình như muốn vỡ ra. Tôi thấy mặt trời, thấy các tàu xung quanh. Như thấy một thế giới mới vậy. Tôi cảm giác như thế”. Milashevsky.

Tôi (Jonathan Holloway) nhìn Ian Riches như đã biết nhau từ lâu vì chúng tôi hiểu rằng: Tất cả đã làm một việc có ý nghĩa.

Hải quân Nga đã điện cho Elena thông báo chồng của chị đã được an toàn.

“Là một thành viên trong đoàn giải cứu bảy người trong tàu ngầm bị mắc kẹt dưới biển. Tôi rất hạnh phúc vì điều đó. Đây là điểm nhấn trong cuộc đời tôi” Ian Riches.

Hai tháng sau Tổng thống Vladimir Putin tới Luân Đôn ông đã trao huân chương cao quý nhất của Hải quân Nga cho đội cứu hộ. Được vinh danh về tinh thần hợp tác Quốc tế. Nhưng với đội cứu hộ họ chỉ nhớ đó là ngày họ đã cứu mạng cho bảy người.

Đức Dũng


Mạng Ký Giả: Cuộc thi viết với chủ đề Việt Nam - Đất nước - Con người

 




Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai.

Cùng chủ đề