Vầng trăng vàng muôn đời của tạo hóa.
Luôn sáng bừng những nét ngọc nét ngà.
Nguyên tiêu nay vẫn chỉ một mình ta.
Ngồi vọng nguyệt xót xa niềm ân ái…
Thủa thiếu thời bao cơn mơ hoang dại.
Nỗi niềm riêng xưa cũ chẳng nhạt phai.
Mầu thời gian sao mãi đớn đau hoài.
Khiến con tim mệt nhoài trong khắc khoải.
Thi nhân hỡi có ai người hiểu nổi.
Nỗi niềm riêng ký ức của riêng tôi.
Chắc chỉ có vầng trăng là nhàn rỗi.
Tỏa ánh hào soi tỏ chút lòng thôi..!
Hà Văn Năm
Bài liên quan
Trả lời