Chuyện nhà tôi P8

Tôi lách người khỏi cái ôm của Minh , nói rằng tôi muốn đi tắm. Chúng tôi sẽ nói chuyện sau. Minh thẫn thờ buông lỏng , không nói thêm câu gì . Sao tôi thấy đau lòng đến thế ?

Mở cửa phòng Minh ra tôi bất ngờ khi thấy chồng tôi đang đứng quay mặt về phía cửa phòng tôi ? Anh tìm tôi à ? Sao anh lại biết khách sạn nơi tôi đang ở ? Anh đi theo tôi về đây sao ?
– Anh Quyết ! Anh đến đây làm gì?
Minh thấy tôi gọi tên chồng cũng vội chạy ra cửa đứng đằng sau tôi . Chồng tôi nhìn thấy chúng tôi ở cùng nhau , hai mắt đỏ ngầu , lôi tay tôi ra hành lang .
– Thì ra hai người dan díu với nhau ,ở chung phòng với nhau nữa cơ à ? Cô là đồ lăng loàn . Tôi với cô chưa ly dị , mà cô dám ngủ với trai à.

Tôi không ngờ anh ta lại trơ trẽn tới mức dám đến tận đây để rủa xả mình . Tự dưng tôi muốn nói rõ ngay tại đây , muốn chấm dứt mọi thù hận , oán trách và chấm dứt cái thứ tình cảm lấy đi của tôi biết bao nhiêu nước mắt .
– Đúng ! Chúng tôi yêu nhau , đến với nhau thì có gì là sai ? Anh nói rằng tôi lăng loàn , dám đi ngủ với trai ư? Là ai đã châm ngòi cho cái cuộc hôn nhân này tan vỡ ? Ai là người đã phản bội trước ? Ai là người đã khiến tôi gần như mất hết tất cả ? Anh tự cho mình cái quyền đi ngoại tình , tự cho rằng bản thân anh đúng trong tất cả mọi chuyện . Đúng ! Đáng lẽ anh được làm cha? Tôi không làm được điều đó . Nếu anh mệt mỏi , tại sao anh không nói ra . Tôi thừa nhận , Tôi thừa nhận , bản thân tôi đã sai lầm khi muốn giấu giếm anh chuyện tôi vô sinh . Nhưng tất cả cũng chỉ vì sợ mất anh . Đến lúc tôi muốn nói rõ tất cả thì anh lại cho tôi một đáp số bất ngờ . Coi như tất cả những gì anh lấy đi chính là sự bù đắp của tôi dành cho anh . Tôi không oán thán gì nữa . Mọi thứ kết thúc ở đây đi.
Tôi bình tĩnh hết mức để nói một cách rành rọt , cố ngăn những cơn nấc nghẹn chặn ngang cổ họng .
Tôi nắm tay Minh , có lẽ cậu ta bất ngờ lắm . Tôi muốn chồng tôi biết giờ tôi đang hạnh phúc như thế nào .

Nói rồi , tôi chạy vào phòng đóng sập cửa lại rồi khóc . Tại sao tôi lại làm nhiều người đau khổ vì tôi như thế ? Có ý nghĩ lướt qua trong đầu : Tôi phải chạy trốn khỏi hai người đàn ông này.

Sắp xếp đồ đạc vào vali ,tôi bay ngay chuyến sớm nhất lúc hơn 2 giờ sáng .

Về đến Hà Nội , tôi lập tức viết đơn xin thôi việc . Chắc chắn tôi sẽ phải chật vật lắm nếu như nghỉ làm ở đây . Nhưng tôi đã làm Minh phải bận tâm quá nhiều vào cuộc sống của mình . Tôi luôn vin vào cái cớ mình đang đau khổ để được cậu ta vỗ về an ủi !

Yêu thương mong manh quá! Và vì, duyên vốn mỏng nên tình không sâu!

 Có phải tôi đang lợi dụng lòng trắc ẩn của Minh ?

Tôi đem đơn xin nghỉ việc đến công ty, cố tình đến sớm để tránh không va chạm với Minh .

Dường như đoán trước được việc tôi sẽ ra đi nên hôm nay Minh đã có mặt ở công ty từ rất sớm .

Minh gọi tôi lên phòng làm việc của cậu ấy trên tầng 5 , đứng trong thang máy , không ai nói với ai câu gì. Tôi cảm nhận được ánh mắt có vẻ thất vọng của Minh . Nên thế !

Minh mời tôi ngồi xuống ghế, đứng lên đi pha cho tôi một ly cà phê . Tôi chỉ muốn nói chuyện ngay và luôn nên bảo cậu cứ đi thẳng vào câu chuyện . Tôi còn rất nhiều việc phải làm . Minh vẫn tỏ ra điềm tĩnh , cảm xúc không biến đổi trên gương mặt .

– Em định như thế mà đi à ? Người phụ nữ mạnh mẽ trong em đi đâu mất rồi? Chạy trốn trong trường hợp này không phải là cách khôn ngoan đâu em !

Tôi im lặng!

– Em mặc cảm vì chuyện cũ . Nhưng chúng ta đang sống ở hiện tại , nhìn về tương lai . Công việc này phù hợp với em , đừng để cảm xúc chi phối công việc . Hai thứ đó thuộc hai phạm trù khác nhau . Cho nên , em nên rút đơn về . Tôi sẽ không làm em khó xử nữa . Hãy coi như tôi và em chưa từng quen biết nhau , gặp nhau ở công ty, chỉ cần gật đầu chào nhau thôi !

Chẳng phải đây là điều tôi mong muốn hay sao ? Cậu ấy đã chủ động lên tiếng chấm dứt mối quan hệ lập lờ này . Đáng lẽ tôi phải cảm thấy nhẹ nhõm . Nhưng sao tôi lại trống trải như vậy ?

Đầu óc trống rỗng , bước ra khỏi phòng làm việc của Minh . Từ mai tôi sẽ đối diện với Minh với vai trò cấp dưới và cấp trên . Xin lỗi cậu !

Sau chuyến bay vào TP.HCM , chồng tôi không còn liên lạc gì nữa . Có lẽ anh ta đã hiểu ra vấn đề . Chúng tôi chỉ là hai đường thẳng , cắt nhau ở một điểm và mãi mãi không bao giờ gặp lại . Tôi và Minh , âu cũng chỉ là hai đường thẳng song song , không bao giờ cắt nhau . Vì , chúng tôi không có điểm chung .

Mọi việc tưởng chừng đã được giải quyết êm xuôi thì bỗng tôi nhận được tin nhắn từ chồng :
– Em ! Anh sang shop cho người khác rồi , anh sẽ về Hà Nội .

Việc anh ta về Hà Nội liệu có còn liên quan đến tôi không ? Tại sao anh ta lại phải thông báo cho tôi ? Chẳng lẽ anh ta có ý định gì với tôi?

Sau cái tin nhắn ấy ,chồng tôi không liên lạc gì thêm . Tôi vẫn đi làm , vẫn gặp Minh . Nhưng , mọi thứ đã khác . Chúng tôi chỉ cất lời khi có việc muốn trao đổi liên quan đến công việc . Tôi để ý rằng , ánh mắt Minh trở lên lạnh lùng đến đáng sợ khi nhìn tôi . Tôi nghe các chị em bàn tán về việc Minh đang yêu một cô sinh viên năm cuối trường nghệ thuật . Mọi người đồn rằng cô ấy xinh , thông minh và giỏi giang . Có cái gì đó lướt qua tim . Thầm nghĩ ” Chúc cậu hạnh phúc “.

Chiều chủ nhật , khi tôi đang lau nhà thì có điện thoại từ Quyết – chồng tôi . Anh nói chuyến bay đã hạ cánh và mong muốn được tôi ra đón . Cái gì thế này ? Sau bao nhiêu chuyện xảy ra anh ta nghĩ tôi vẫn còn tử tế được với mình sao ? Anh ta nghĩ tôi không có tim để mà biết đau à ? Tôi thẳng thừng từ chối và cúp máy lạnh lùng . Cái con người ngạo mạn của anh ta vẫn còn . Từ trước đến nay chỉ coi trọng bản thân mình , không cần biết người khác suy nghĩ gì .

Nói là vậy , sau cuộc điện thoại khi nãy . Tôi không thể tập trung dọn dẹp được nữa . Dù sao thì cũng từng là vợ chồng , mấy năm trời bên nhau . Việc ra sân bay đón chắc chẳng có gì ghê gớm lắm . Thôi , cứ tử tế với anh ta xem anh ta dám làm gì ?

Sân bay đông người , ai cũng vội vã tìm người thân . Tôi rút điện thoại ra định gọi cho Quyết thì có người đặt tay lên vai tôi.

– Anh biết là em sẽ đến mà.

Tôi không thèm đôi co , lên taxi ngồi trước . Trên đường về , Quyết luyên thuyên đủ thứ chuyện . Anh ta chỉ im lặng khi tôi hỏi về thằng bé . Quyết nói đã gửi nó vào trại trẻ mồ côi .
Tôi cay đắng cho số phận của những đứa trẻ . Chỉ vì những toan tính của người lớn mà chúng phải sống khổ sở . Sao người lớn chúng tôi lại ích kỉ như vậy ?

Xe đỗ trước cổng nhà tôi , thấy vậy Quyết ngạc nhiên hỏi tôi vẫn sống ở đây ư? Tại sao tôi không được sống ở đây ? Chỉ là sống một mình thôi chứ có gì ghê gớm .

– Anh muốn vào nhà ? Được không em ?

Tôi không nói gì , lấy túi xách tiến về phía cổng

Quyết kéo vali chạy theo sau , luôn miệng xin xỏ được một lần vào nhìn ngôi nhà cũ . Tôi mở cửa hất hàm.
– Vào đi ! Mong anh rời khỏi đây sau 10 phút . Tôi có việc cần làm.

Tôi mặc kệ việc Quyết đi quanh ngôi nhà , vẫn tập trung lau dọn phòng khách . 5 phút sau anh ta quay ra nói với tôi bằng giọng khá đắc ý.
– Phòng của chúng ta không thay đổi gì em nhỉ ?

Nực cười ! Cái từ ” chúng ta ” thuộc về quá khứ rồi . Anh ta nói như thể chúng tôi còn mặn nồng , anh ta đi công tác lâu ngày bây giờ mới trở về hay sao ý .

Tôi mở cửa , đại ý muốn anh ta đi ngay nhưng anh ta lại muốn ngồi uống một tách trà trước khi đi .

Những chuỗi ngày sau đó , tôi liên tiếp bị tấn công bởi sự quan tâm có phần hơi thái quá của Quyết . Sáng sớm anh ta đã có mặt trước cổng nhà tôi , tay cầm 2 cái mũ bảo hiểm . Ý anh ta muốn đưa đón tôi đi làm . Tôi bắt đầu cảm thấy khó chịu vì cái trò mèo săn chuột này .

Có lẽ anh ta nghĩ rằng tôi ra sân bay đón vì tôi còn tình cảm với anh ta chăng ? Sau bao nhiêu lần cố gắng giải thích cho Quyết hiểu rằng mọi thứ đã khác xưa , tôi muốn anh ta buông tha cho tôi để tôi sống yên ổn nhưng có vẻ anh ta không hề bị tác động , tôi đành chọn giải pháp ra khỏi nhà sớm hơn vào buổi sáng . Chưa bao giờ tôi phải lén lút như quân ăn cắp thế này . Tôi bắt đầu hối hận về quyết định đối xử tử tế với Quyết . Tôi nghĩ mình tử tế thì anh ta sẽ tự thấy hổ thẹn mà để yên cho mình , không ngờ nó lại phản tác dụng.

Buổi chiều , hết giờ làm , tôi thơ thẩn ra bãi đỗ xe dắt xe ra để về thì giật mình khi thấy Quyết đang đứng ở cổng , mặt hướng lên tòa nhà tôi đang làm việc nhìn đăm chiêu . Tôi đứng im không dám đi ra . Không hiểu sao anh ta mò được ra chỗ làm của mình .

Đang chưa biết làm thế nào thì chợt thấy Minh đánh ô tô từ phía trong ra . Nhìn thấy tôi , Minh cho xe dừng lại , thò đầu hỏi tôi sao chưa về ? Tôi giả vờ mở cốp xe lục tìm đồ . Minh chào tôi rồi về trước . Minh đi khỏi , tôi lại phải nghĩ cách làm sao ra khỏi đây được . Bỗng , xe của Minh lùi lại gần xe tôi . Cậu ta xuống xe , dắt con xe máy của tôi để gọn vào một chỗ , nhắc nhở bảo vệ trông coi giùm cả chiếc xe này . Xong việc Minh yêu cầu tôi lên xe.

Lúc đi qua Quyết , tôi đã phải cúi gập người để anh ta không nhìn thấy .

Trên đường đi , Minh hỏi tôi một số chuyện , lâu lắm chúng tôi không hỏi nhau trừ khi có việc . Minh khuyên tôi nên dứt khoát với Quyết . Nói rằng không muốn để mọi thứ ảnh hưởng đến công việc . Tôi đã rất vui khi thấy Minh quan tâm đến mình nhưng đến phút cuối mới nhận ra cậu ta chỉ sợ tôi làm ảnh hưởng đến công việc . Dù sao thì cậu ta cũng có người để quan tâm rồi.

Thời gian này quả là khó khăn đối với tôi . Vừa phải làm việc với tần suất lớn , vừa phải trốn tránh Quyết . Tôi cảm thấy như mình bị kiệt sức .

Thang máy vừa mở cửa ở tầng 1 , định bước ra thì tôi nhìn thấy Quyết đang hỏi thăm bảo vệ chuyện gì đó ! Chắc chỉ hỏi phòng làm việc của tôi thôi . Thấy thế , tôi vội vàng ấn nút cho thang máy chạy lên trên . Không ngờ , Quyết quay lại và nhìn thấy tôi . Thang máy chưa kịp đóng lại , anh ta đã chui tọt vào bên trong . Anh ta giở đủ giọng trách móc , giận hờn ra với tôi . Lại còn khẳng định rằng anh ta muốn quay lại với tôi. Đến lúc này không thể chịu đựng được nữa . Tôi tuôn ra một tràng ấm ức bây lâu nay.

– Tôi nói cho anh biết , giữa tôi và anh kết thúc kể từ ngày anh lấy hết mọi thứ của tôi , cùng nhân tình trốn vào Nam rồi . Đừng hi vọng quay lại với tôi . Bởi vì , tôi không nhai lại cái kẹo cao su người ta nhổ đi rồi đâu anh .

– Bốp ! Mặt tôi đau rát vì cái tát trời giáng mà Quyết vừa dành cho tôi . Đúng lúc cửa thang máy mở . Tầng số 5 , ngay trước cửa làm việc của Minh . Minh cũng đang đứng gần đó . Hình như anh đã nhìn thấy tôi bị ăn tát , ngay lập tức Minh lôi tôi ra ngoài , gọi bảo vệ lôi cổ Quyết xuống .

ST ( còn nữa )


Mạng Ký Giả: Cuộc thi viết với chủ đề Việt Nam - Đất nước - Con người

 




Bài liên quan

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai.

Cùng chủ đề