Tôi thật sự không biết phải làm sao, khi chồng tôi chỉ đối xử rất đàn ông với đồng nghiệp nữ nói riêng và các chị em bên ngoài nói chung.
Vậy đấy, hết ngày 20/10. Tôi được phen chưng hửng. Buồn nữa là không riêng mỗi ngày này, mà dịp nào trước đó cũng thế, chồng tôi chả bao giờ coi vợ là phụ nữ, là người cần được yêu và cần được tặng quà. Có hỏi thì anh lúc nào cũng lý do lý trấu: “Vợ chồng sống chung một nhà rồi, cần gì câu nệ hình thức nữa. Mua hoa về vứt đấy chỉ tổ tốn tiền. Em buồn cười thật đấy!”.
Ồ, đúng là tôi cũng thấy mình buồn cười thật, khi dịp này sang dịp khác, lúc nào cũng mong ngóng chồng tặng quà dù biết chắc là chẳng được nhận gì. Rồi dù đã xác định là sẽ buồn một chút thôi, nhưng lại cứ buồn thật nhiều. Nhất là khi nhìn người khác được chồng, người yêu quan tâm chiều chuộng. Facebook tôi phải cai thôi, vì ở đó tưởng vui mà tôi lại thấy mình cô đơn vô cùng tận.
Hận một nỗi, chồng tôi khô khan với vợ thôi, chứ mượt mà với người ngoài lắm. Đi ra đường, anh thấy cô gái nào nổi bật một chút, là cứ đắm đuối nhìn theo. Không cần xinh lắm đâu, chỉ riêng việc ăn mặc ấn tượng, hoặc chân dài, sành điệu là anh khiến tôi tức muốn chết vì cứ trân trân dán mắt vào họ. Tôi giận, anh cũng không cần biết lý do, không cần quan tâm. Về nhà, tôi nói cho anh biết lỗi của anh, thì anh bảo: “Rõ là chỉ biết ghen vớ ghen vẩn!”.
Tôi có vớ vẩn thật không nhỉ? Khi anh chưa bao giờ dành cho vợ ánh mắt ngưỡng mộ như thế. Hoặc luôn coi vợ là người tàng hình, sẵn sàng giúp đỡ các cô em khác nếu như người ta ngỏ ý nhờ vả. Nhớ một hôm, tôi đứng như trời trồng, tủi thân chảy nước mắt chờ gần 1 tiếng đồng hồ để anh chở một cô bé sinh viên nọ ra bến xe. Chuyện là cô bé ấy chả hiểu sao lại lạc vào khu nhà tôi ở, rồi không biết đường đi về quê vì mới ra nhập học, rồi lại không có tiền nữa. Tôi cũng không phải là xấu xa gì, gặp trường hợp khó khăn như thế thì tôi cũng sẵn sàng giúp đỡ, nhưng là theo cách khác chứ không phải là cách mà chồng tôi đã làm.
Còn nhiều phen nữa mà tôi chỉ biết tủi hờn một mình. Trách một nỗi chồng mình mà như chồng người ta, ăn cơm nhà tôi nấu mà đi vác tù và lo chuyện thiên hạ. Nhìn vào chồng tôi, nhiều người cứ khen tôi tốt phước vì lấy được một người đàn ông biết quan tâm đến người khác, đoán chừng ở nhà chắc tôi được chồng chiều lắm. Nghe nhiều những lời khen như vậy, tôi chỉ biết cười xã giao cho qua. Vì mọi người đâu ở trong chăn mà biết chăn có rận, đâu biết tôi buồn thế nào với ông chồng gallant nửa vời của mình.
Hồi đầu còn ngại ngần, thì tôi chỉ biết tủi thân một mình. Gần đây không chịu được nữa, thì tôi đối thoại trực tiếp với chồng, bảo rằng nếu anh cứ tiếp tục để ý đến người ngoài mà bỏ quên vợ mình như thế, thì tôi cũng sẽ làm điều tương tự. Tức là tôi cũng sẽ lả lướt với các anh chàng bên ngoài, và bơ chồng đi để sống, rồi anh sẽ biết được cảm giác của tôi. Nhưng tôi không biết là tôi có làm được không, vì tôi thật sự rất ghét việc “chồng ăn chả, bà ăn nem” như thế. Với lại chồng tôi trước đó cũng chẳng có máu ghen, vợ có làm gì thì cũng mặc kệ, không để tâm mấy.
Tôi thấy thật sự bế tắc khi ở bên cạnh một người chồng như anh và rất lo sợ cho những năm tháng tiếp theo. Nhưng tôi không biết phải làm gì thì anh mới có thể thay đổi được?
Theo Dân trí
Trả lời