Nỗi buồn viễn xứ

Thơ: Vũ Thương Giang
Nhạc: Ngọc Anh
Ca sỹ: Trúc Ly

NỖI BUỒN VIỄN XỨ

Sao vẫn là nỗi nhớ
Cứ mỗi độ Xuân về?
Chạnh lòng kẻ xa xứ,
Nghẹn ngào nhắc tới quê…

Cuộc đời như sóng bể,
Xô ta đến xứ người,
Giữa phồn hoa đô hội,
Buồn viễn xứ khôn nguôi…

Lênh đênh theo dòng đời,
Bến mơ chưa chạm tới,
Ta như bị cuốn trôi
Xa dần bờ nguồn cội…

Quê nhà bao người đợi,
Mẹ già mỏi mắt trông,
Cả đời gánh khó nhọc
Đè lưng mẹ thêm còng…

Xuân nào mẹ cũng mong,
Con mình về đón Tết.
Còn ta cứ mải miết,
Phiêu bạt ở xứ người…

Đã quá nửa cuộc đời.
Ta sống trong ảo vọng
Ôm giấc mơ cuồng điên
Xây lâu đài trên sóng…

Giấc mơ thành bong bóng,
Vỡ tan tác mất rồi…
Chỉ còn ta ở lại
Mơ thực với đơn côi…

Chỉ còn ta ở lại…
Buồn viễn xứ khôn nguôi…

Vũ Thương Giang


Mạng Ký Giả: Cuộc thi viết với chủ đề Việt Nam - Đất nước - Con người

 




Bài liên quan

Có 1 phản hồi cho bài viết “Nỗi buồn viễn xứ”:

  1. HÀ VĂN NĂM viết:

    Bài hát rất hay mình thích.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai.

Cùng chủ đề