Mùa đông cô đơn

Em đừng hỏi mùa đông vì sao buồn đến thế
Mùa đông từng rơi lệ
Bởi mùa đông cô đơn

Em đừng cố dỗ dành để mùa đông ấm áp hơn
Khi mùa đông chỉ riêng mình trút lá
Những cành cây khẳng khiu trên con đường chưa lạ
Vậy mà người ta quên mùa đông mất rồi

Em đừng thương hại khi nhìn mùa đông lẻ loi
Mùa đông tự trói mình trong những làn sương dày đặc
Để ôm lấy trái tim đau thật chặt
Kẻo nó lại ra đi, lại chạy đến bên người

Mùa đông không buồn khi nhìn em có đôi
Nhưng mùa đông ghen với những gì người yêu em có được
Đã rất lâu rồi, có lẽ từ muôn kiếp trước
Mùa đông… từng yêu em…

Sưu tầm


Mạng Ký Giả: Cuộc thi viết với chủ đề Việt Nam - Đất nước - Con người

 




Bài liên quan

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai.

Cùng chủ đề