Chuyện đời tự kể của những nữ sinh làm nghề nhậu thuê ở Sài Gòn

Trong một buổi tiệc rượu, các nữ PG thường phải ngồi cho đến khi tàn cuộc, không được bỏ về giữa chừng. Trong một bàn tiệc có nhiều đối tác, họ sẽ phải đi mời rượu tất cả mọi người. Vì vậy, mỗi người đều phải có mánh uống rượu riêng của mình. Có nhiều buổi tiệc, các PG được khách hàng nhắn nhủ phải chuốc cho đối tác thật say
Từ việc cùng uống rượu, ăn cơm, trò chuyện trong vai trò đối tác cho đến giả làm người yêu, đi du lịch vài ngày với khách hàng… tất cả đều là những “phạm trù” của nghề này. Các cô gái làm nghề này thường phải xinh xắn, chân dài, biết cách nói chuyện để hài lòng khách và nhất định tửu lượng phải tốt.

Nghề chơi cũng lắm công phu

Tối cuối tuần, cùng người bạn, chúng tôi đến một quán nhậu trên đường Phạm Văn Đồng. Quán có qui mô vừa, nhưng được ở chỗ ông chủ là người “chơi sộp”, nên thuê hẳn 4 nữ PG. Vào quán, ngồi chưa ấm chỗ, một nữ PG đã “thay mặt ông chủ mời hai anh cụng ly với em một cái”.

Ngồi tiếp chuyện với chúng tôi, nữ PG Trần Thị Ngọc Phượng (21 tuổi, sinh viên Đại học mở TP.HCM) – một nữ PG có hơn 1 năm tuổi nghề, đã trải lòng với chúng tôi về câu chuyện nghề của mình. Đến từ một vùng quê nghèo, gia đình khó khăn, mẹ lại thường hay đau yếu. Phượng lên đất Sài Gòn học chỉ với khoản tiền ít ỏi mà người thân phải chạy khắp nơi mượn để cô ăn học.

Ý thức được hoàn cảnh gia đình, từ năm nhất, Phượng đã đi làm thêm đủ nghề từ phục vụ chạy bàn, rửa chén thuê, phát tờ rơi,…Nhưng khoản tiền ít ỏi từ việc làm thêm cũng không có dư để gửi về thang thuốc cho mẹ. Rồi một ngày, qua lời giới thiệu của một người bạn, Phượng đã đưa ra quyết định chọn làm PG cho một quán nhậu. Kể từ đó, cuộc sống của Phượng chuyển sang một hướng khác…

Theo Phượng, nghề nhậu thuê không chỉ cần có vẻ ngoài là đủ, muốn nhậu thuê được phải có tửu lượng khá và nhanh nhẹn trong ứng xử, mọi người thường gọi đó là kiến thức “chuyên môn”, đó mới là điểm thu hút khách hàng. “Chẳng có ông chủ nào lại đi mướn một “chuyên gia” nhậu thuê, trình độ kém “hầu rượu” với đối tác của mình đâu anh à..! Vì theo suy nghĩ của các ông chủ, “chuyên gia” nhậu thuê chính là “bộ mặt” của họ. Có người còn “sát hạch” đủ thứ chuyện trên đời để kiểm tra kiến thức mới chịu ký hợp đồng.” – Phượng tâm sự.

Theo một quản lý PG tại TP.HCM, khâu tuyển chọn PG tùy nhu cầu khách hàng mà có độ khắt khe nhất định. Số lượng tuyển cho mỗi chương trình cũng chỉ từ 3-5 người. Thông thường, yêu cầu các nữ PG có độ tuổi từ 18 – 26, chiều cao từ 1m59 trở lên, có ngoại hình cân đối, ưa nhìn; tính tình hoạt bát, tự tin, chăm chỉ, hòa đồng và có khả năng giao tiếp tốt. Để được tuyển, PG không những phải gửi ảnh toàn thân, (tên, địa chỉ, trường học, chiều cao, cân nặng) để qua vòng loại, mà còn đến tận nơi phỏng vấn thử đồ, thử cách đi lại giao tiếp rồi mới chính thức được nhận vào làm.

Nữ PG Hồng Nhung (sinh năm 1991, quê Long An) cho biết: “Khách hàng lựa chọn dịch vụ này thường là những người có địa vị, thu nhập cao trong xã hội; những người đi du lịch, công tác xa nhà và thường là trung tuổi… đang buồn chán. Nhiều khi khách hàng chỉ đơn thuần muốn có một “chân dài” đi theo trong buổi tiệc với đối tác để thêm phần vui vẻ, thoải mái…”. Theo Hồng Nhung, lẽ dĩ nhiên, sau những cuộc chuyện trò hoặc hầu rượu cùng các ông chủ, những nữ PG sẽ được một khoản thù lao hậu hĩnh.

Còn theo Hồng Loan (sinh năm 1993) thì cho rằng: “Tuy cũng khá mệt nhọc, môi trường làm việc cũng hơi phức tạp nhưng chỉ cần thân thiện, biết cách nói chuyện trong một hai tiếng đồng hồ thì công việc này không khác gì làm quen thêm một người bạn mới. Những buổi gặp gỡ đối tác của khách hàng thường cũng rất lịch sự, mình đến chỉ mang tính chất làm đẹp đội hình thôi”. Loan cũng cho biết, PG tiệc có những giới hạn của nó và trong giờ làm việc, PG nữ được quản lý rất chặt. Kể cả có đi đóng giả làm người yêu hay thư ký của khách hàng thì việc tôn trọng, lịch sự cũng được đặt lên hàng đầu. “Tuy nhiên, điều quan trọng phải biết mình đang ở đâu? Đừng nên sa đà để rồi rút chân không kịp” – Hồng Loan tâm sự.

Trong khi đó, Thanh Nhạn (sinh viên ĐH Công nghiệp TP.HCM), một nữ PG tiệc rượu mới vào nghề chia sẻ: “Trước em làm PG cho thuốc lá, 3 tiếng một ca, lương 5 triệu, nhưng phải nói nhiều và bị áp đặt doanh số, sau em chuyển sang làm PG tiệc, công việc rất đơn giản lại còn được ăn, uống, hát hò thỏa sức mà tiền công cao, khoảng 500-700.000 nghìn/ca, chưa kể tiền bo thêm. Em đã tự mua được xe máy, máy tính, điện thoại đắt tiền”.

Theo Nhạn, với nghề này làm là phải khôn ra, mức lương cao nghĩa là ngoài uống giỏi, nói giỏi còn phải “biết điều” đôi chút. Không được từ chối khi khách mời… Khi khách ngà ngà say, họ sẽ có những hành động khiếm nhã, động chạm đến cơ thể mình, hoặc là ép mình uống rượu thì lúc đó phải thật khéo léo từ chối để khách không phật ý và mình cũng không bị quấy rối. “Làm nhiều rồi có kinh nghiệm hết thôi.!” – Nhạn bật mí.

Cuộc đời với rượu cay và bia đắng

Chính vì tính phức tạp của nghề nghiệp này nên những cám dỗ, sa ngã đương nhiên không thể không có. Trở lại câu chuyện nghề của mình, Ngọc Phượng chia sẻ: “Mặc dù cũng có đôi chút kinh nghiệm; song mỗi lần đi làm, bọn em vẫn phải chuẩn bị trước tâm lý và nghĩ ra nhiều cách ứng phó sao cho vừa không làm mất lòng khách vừa có lợi cho mình. Tuy nhiên, nhiều khi vẫn khó kiểm soát”.

Biết là vậy song các cô gái trẻ vẫn không cưỡng lại được mức lương vô cùng hấp dẫn mà công việc này đem lại. Tham gia dự tiệc thông thường, trung bình ít nhất PG nữ được hưởng gần 1 triệu đồng/lần cho hai tiếng đồng hồ. Nhiều khi một buổi tối còn kiếm được cả 3 – 4 triệu đồng/người, cao hơn rất nhiều so với làm PG sự kiện hay PG bán hàng.

Ngọc Phượng cho biết, không ít lần cô được khách ngỏ lời muốn gặp gỡ lâu dài và hứa trả lương đến chục triệu/tháng nhưng Phượng quyết định lắc đầu không đồng ý. Theo quan điểm của Phượng: “Cám dỗ về vật chất quá lớn, song có sa ngã hay không là do mình. Nếu chỉ muốn làm PG tiệc đơn thuần thì phải tránh hẹn khách ở những nơi tối tăm, chỉ đến những chỗ đông người rồi trò chuyện vui vẻ, hết việc thì ra về không lằng nhằng gì thêm. Uống cũng nên có chừng mực, vì quản lý nhiều khi không thể can thiệp quá sâu, việc đi tăng 2, 3 là hoàn toàn do nữ PG lựa chọn”.

Phượng chia sẻ thêm, nhiều hôm gặp khách bắt uống, nhiều ông khách khi say đã quờ quạng lung tung. Có khi, cô cũng từng nhiều lần nhận được các tin nhắn “trá hình” mời làm PG tiệc với mức lương hậu hĩnh, đi kèm là yêu cầu “chiều” khách; những lúc như vậy, cô cho biết thường làm lơ vì biết hậu quả sau nó rất khó lường. Mặt khác, nhiều đồng nghiệp của cô cũng vì sức hấp dẫn của kim tiền nên đã trở thành người tình hờ của các ông già theo kiểu “già nhân ngãi, non vợ chồng”.

Thanh Đào (22 tuổi, nữ PG tại Phan Xích Long, quận Phú Nhuận) lại là một trường hợp khác. Từ quê lên phố không có bằng cấp, chỉ có dáng cao thon thả và khuôn mặt xinh đẹp, Đào chỉ biết “đệ đơn” làm nữ PG. Nhưng cuộc đời không bằng phẳng như cô nghĩ. Có nhiều cuộc nhậu, khách còn “cử” cô “đọ tửu” với đối tác. Cứ chén tạc chén thù, nhiều đêm khi về đến nhà trọ, cô lại nôn thốc nôn tháo. Đến hôm sau, cô bỏ cơm vì mệt mỏi. “Nhiều lần như vậy cũng ớn lắm ! Em cứ muốn chuyển một nghề nào khác. Nhưng vì nhà nghèo, công việc lại kiếm được nhiều tiền. Giờ bỏ việc này thì em cũng không biết làm gì nữa” – Đào tâm tình.

Còn Ngọc Oanh, một “chuyên gia” nhậu thuê có tiếng “lành nghề” nay đã “gác kiếm” vì sức khỏe kém kể rằng, cái thời của cô, dân nhậu thuê ít lắm, nên rất được khách hàng tôn trọng. Mỗi khi đi nhậu “theo đơn đặt hàng” là có xế hộp đưa đón hẳn hoi. Nhưng rồi vì quá lạm dụng món bia rượu, sức khỏe cô dần sút kém, đến khi cơ thể không cho phép dung nạp nữa, cô đành lắc đầu ngậm ngùi bỏ nghề.

Qua trao đổi với chúng tôi, Nhật Lệ (25 tuổi), có 3 năm kinh nghiệm làm PG chia sẻ: “Học năm nhất, em đã đi làm PG cho hãng bia Sài Gòn rồi. Tuy không nổi trội nhưng da trắng, dáng cao, biết cách ăn mặc, nói chuyện khéo nên sau mấy lần nói chuyện, quản lí đã chủ động xin số điện thoại của em. Lúc đó, quản lý bảo rằng nếu có sự kiện với mức lương cao hơn, hay đi “tỉnh” ngắn ngày sẽ giới thiệu”.

Y như lời hẹn, 2 ngày sau, Lệ được quản lý nhắn tin bảo qua nhà hàng trên phố Tây Bùi Viện gặp mặt khách, nếu ưng thì ký hợp đồng đi tỉnh 2 ngày. Đến quán, Lệ ngồi rót bia, nói chuyện vui vẻ với mấy sếp để người ta nhìn mặt và quyết định có “ký kết hợp đồng” hay không. Chỉ hơn một tiếng mà Lệ được nhận 700.000 đồng, bằng tiền công 3 ngày cật lực đi tiếp thị bia, và được ký hợp đồng luôn.

Khi chúng tôi hỏi làm thế nào để quản lí gọi khi có chương trình lương cao, công việc nhàn, Lệ cười ngặt nghẽo, rỉ tai nói nhỏ và thú thật: “Thời buổi cạnh tranh, làm gì cũng phải có người đỡ đầu, nên thỉnh thoảng nếu quản lý có nhu cầu, mình phải biết ý mà “chiều”, kể cả việc vào nhà nghỉ, phải làm tình hờ để còn giữ mối…”.

*Tên nhân vật đã được thay đổi.

Vũ Văn (Theo CAND)


Mạng Ký Giả: Cuộc thi viết với chủ đề Việt Nam - Đất nước - Con người

 




Bài liên quan

Có 1 phản hồi cho bài viết “Chuyện đời tự kể của những nữ sinh làm nghề nhậu thuê ở Sài Gòn”:

  1. Vinh Nguyen viết:

    Lạ nhỉ, trên đời này cũng có nhiều nghề kỳ quái thật.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai.

Cùng chủ đề