Có ai đếm hết sao trời Tát cạn nước biển... không rời trần gian Có Hoa nào nở không tàn Cây không thay lá... gió ngàn không lay... Kiếp người có trả có vay Hương vị chua chát, đắng cay ngọt bùi... Cuộc sống có buồn có vui Giận hờn thù ghét, ngậm ngùi oan khương. Tất cả đều là vô thường Tham Sân Si Hận... vấn vương khổ sầu Nhân quả có chừa ai đâu Sao không Buông...
Đa tàn dưới nguyệt oán đàn ta Là vẻ sầu đơn tình lẻ và Tại đáo bờ danh hồng táo đại Mà giăng cánh phận đắng măng già Thét gầm cung hận câu thầm ghét La vẳng tơ hờn dây lẳng va Bạn đến sinh lòng vương bến đạn Thà như điệp khúc biệt thư nhà Ta đàn oán nguyệt dưới tàn đa Và lẻ tình đơn sầu vẻ là Đại táo hồng danh bờ đáo tại Già măng đắng phận cánh giăng...
Luôn đi trên sông trăng khơi xa Hương xuân đâu như vây quanh ta Sương khuya cây khoe kia muôn tơ Đêm thâu sao treo đây trăm hoa Mơ em bên tim khi thu sang Ôm anh trong tranh bao đông qua Nhưng ai gieo chi cho phong ba Mây trôi hoang vu thương sân ga ---oOo--- Thôi Cho Tương Tư Âu lo bao năm em luôn mang Trong mơ đam mê anh quên sang Do xuân trôi nhanh khô hoa lan Nên mai phai lâu đau tim trang Hôm ta mưa bay...
Sáng nay 23/4, Tổ chức Kỷ lục Việt Nam (Vietkings) đã họp báo và cho biết: Hiệp hội Kỷ lục Thế giới đã chính thức công bố: Cụ bà Nguyễn Thị Trù là cụ bà cao tuổi nhất thế giới. Thông tin này được Hiệp hội Kỷ lục Thế giới (World Records Association - WRA) chính thức công bố lúc 15h ngày 20/4/2015, tại Hong Kong. Người được WRA công nhận chính là cụ bà Nguyễn Thị Trù sinh ra và lớn...
Thơ Vũ Thương Giang Nhạc Bùi Quang Ân Ca sỹ Hoài Phương Xuân quê mình ấm áp biết bao nhiêu... Áo dài ai khoe dáng kiều trên phố... Xuân quê hương rạo rực từng ngách ,ngõ Sắc đào mai hé nở,đón Xuân sang. Đất Thăng Long, Chói ngời trang sử vàng. Cờ hồng bay rộn ràng ngày hội Thoáng bâng khuâng, Ta nhớ về Hà nội. Thủa cha ông, đã mở cõi dựng xây... Bao người con xưa ngã xuống nơi...
Chiều xa quê nghe hát. Câu quan họ Bắc ninh Nao nao lòng nuối tiếc Thủa hát đối sân đình... --- Hội làng người hát "Trúc xinh"... (*) Kể từ bữa đó... chúng mình quen nhau... Đêm hội Lim bên sông Cầu Trót thương, mình đã nhận trầu trao duyên... Hai người ngồi tựa mạn thuyền Say sưa hát đối,ngỡ quên lối về.... Thế rồi tôi phải xa quê, Bao mùa Xuân chẳng thể về hội xưa... Qua rồi...