Sau tình yêu là gì?

Hôm nay, tình cờ nghe được trên Radio một vụ án chồng dùng dao đâm vợ sau khi li hôn. Thực ra những chuyện li hôn, đâm chém, tạt axít cũng chẳng có gì là lạ. Báo chí đăng nhan nhản nhưng hôm nay tự nhiên nghe lại có cảm xúc vì tôi chợt nhớ lại câu hỏi của một người bạn lớn: “Sau tình yêu là gì?”
Tôi đã từng được nghe nhiều người nói về “hết yêu thì là bạn”, về “sự cảm thông”, về “tình bạn cao thượng”, về “tình bạn trong sáng” nhưng quả thật là tôi chưa bao giờ tin vào những điều như thế. Khi người ta chấm dứt một tình yêu, có vô vàn lý do nhưng tựu trung lại 2 trạng thái. Một là còn yêu nhau mà vẫn chấm dứt và hai là đã hết yêu nhau và quyết định chấm dứt.
Tưởng tượng nhé, nếu khi con người ta không còn yêu nhau, có nghĩa là cũng chẳng còn cảm xúc gì về nhau nữa. Anh ôm hôn người khác? Mặc kệ! Em hẹn hò với một người khác? Mặc kệ! Vì bây giờ đối phương có làm gì đi chăng nữa thì cũng chẳng liên quan tới người còn lại. Hoặc giả có tác động thì nó cũng thoảng nhẹ như một cơn sóng gợn giữa mặt hồ. Và khi 2 người đã ngoảnh mặt bước đi 1 cách thản nhiên thì chả có gì để bàn. Tình yêu đã chấm dứt! Ngày nay, những cặp vợ chồng hết yêu nhau đưa nhau ra tòa ký giấy ly hôn chỉ còn mang đậm tính thủ tục, pháp lý và toan tính sao cho phần lợi về mình. Những phiên tòa ly hôn này chỉ đem lại đau khổ và bất hạnh cho những đứa trẻ khi chúng phải gánh chịu hậu quả do người lớn gây ra. Tuy nhiên, dù sao trong trường hợp này họ cũng đã kết thúc cuộc hôn nhân/ tình yêu trong “văn hóa” và êm đẹp.
Thế còn trường hợp thứ 2? Đó chính là cái trường hợp mà bản thân tôi luôn tin tưởng. Bản thân tôi đã và sẽ không tin vào “hết yêu thì là bạn”, “sự cảm thông” và “tình bạn cao thượng”, “tình bạn trong sáng” sau tình yêu. Và tôi cho rằng không bao giờ tồn tại một thứ tình bạn thực sự sau một cuộc chia tay ở trường hợp thứ 2. Nếu có chăng đó sẽ là thứ tình bạn xã giao đầy tính khách sáo và chịu đựng. Còn nếu họ bảo “Không phải thế” thì tôi bắt buộc phải đặt lại câu hỏi “tình cảm của họ trước đó là thứ tình cảm gì?”.
Tôi cũng nghi ngờ về sự cao thượng mà một số người luôn miệng ca tụng, tôn thờ. Bản chất của tình yêu là một sự ích kỷ được che lấp dưới sự cao thượng mà tôi gọi đó là “sự cao thượng có mục đích”.
Ví dụ tí: Nếu người yêu của bạn bị một cô gái khác lôi kéo và bạn “cao thượng” tới mức dâng 2 tay người yêu của mình cho cô gái đó thì hoặc là bạn chẳng yêu thương gì anh ta hoặc là bạn là một cô gái có vấn đề về thần kinh. Một người bạc nhược, không dám yêu cũng chẳng dám hận như thế thì có mất người yêu cũng là,… đáng!
Một ví dụ về “sự cao thượng có mục đích” là nếu người yêu của bạn bị cô gái kia đó lôi kéo “thành công”. Nhưng sau đó, anh ta hiểu rằng đó chỉ là một cơn say nắng và chính bạn mới là cô gái mà anh ta yêu thương nhất và anh ta xin bạn tha thứ. Trong trường hợp bạn còn yêu và tha thứ cho anh ta bằng tất cả sự cao thượng của bạn thì đó cũng là nhắm vào một mục đích “giữ cho được tình yêu của mình”.
Trên thực tế, chúng ta luôn yêu chính bản thân mình nhất và bản chất của con người vốn ích kỉ hẹp hòi:
Nếu bạn là con trai, bạn sẽ thích được đi bên cạnh một cô người yêu xinh đẹp, thông minh, nết na thùy mị hay một cô gái xấu xí, thô kệch và dữ dằn?
Nếu bạn là con gái, bạn sẽ thích một anh chàng cao ráo đẹp trai, con nhà giàu học giỏi hay là thích một anh chàng vừa lùn vừa xấu vừa nghèo vừa dốt?
Chẳng phải tự sâu thẳm trong mỗi con người đều mong tìm tới một điều gì đó đẹp, hoàn mĩ? Và chẳng phải sự đẹp, sự hoàn mỹ ấy sẽ khẳng định giá trị của bạn khi bạn đi cạnh 1 người yêu đẹp rằng bạn còn “đẹp” hơn cả cô/ anh người yêu của bạn? Đương nhiên là như thế, vì nếu bạn không “đẹp” hơn, chẳng bao giờ cô ấy/ anh ấy chấp nhận là người yêu của bạn! (Đẹp ở đây không đơn thuần là sắc đẹp)
Và các bạn ạ, những người yêu nhau chính là những “người đi buôn”! Họ đặt cược toàn bộ tài sản của cuộc đời mình vào chuyến phiêu lưu ấy với một niềm tin mãnh liệt rằng họ sẽ chiến thắng. Yêu càng nhiều thì sự đặt cược càng lớn. Đương nhiên, khi chuyến đi buôn gặp trắc trở cũng như những con tàu buôn ngày xưa vậy. Giữa biển cả, sóng lớn bão tố dập vùi và họ trắng tay chỉ sau một đêm! Trắng tay theo nghĩa đầy đủ nhất mà chúng ta có thể hiểu. Từ tình cảm, niềm tin, nghị lực sống, mục tiêu phấn đấu và đôi khi là cả mạng sống của họ.
Khi còn yêu (một trong hai hoặc cả 2 còn yêu) mà phải chia tay, trong sự đau khổ tột cùng, họ đi tìm nguyên nhân của sự thất bại, sự tan vỡ. Và bạn biết rồi đấy, một cuộc tình kết thúc thì sự đau khổ nhất không phải là việc mất đi người yêu mà là việc phải đối diện với chính mình và trả lời những câu hỏi “TẠI SAO TÌNH YÊU TAN VỠ?”.
Khi niềm tin đặt cược vào chuyến đi buôn càng lớn thì sự hận thù càng nhiều. Ngay bản thân tôi, nếu các điều kiện sau đồng thời xảy ra cùng lúc:
Có thể giết người mà không cần phải chịu hậu quả
Cái “phông văn hóa” của tôi kém
Phần CON trong tôi lớn hơn phần NGƯỜI
Thì tôi tin chắc rằng nếu tình yêu của tôi tan vỡ, tôi dám giết người tôi yêu lắm ấy chứ. Mà không phải giết ngay, phải giết từ từ, giết một cách tàn nhẫn và đau khổ nhất! Bạn có thế không?
Xét điều kiện 1 thì đương nhiên không xảy ra. Pháp luật luôn nghiêm trị những kẻ giết người. Lại xét điều kiện 2 và điều kiện 3, phàm thói đời có học chưa chắc đã có văn hóa. Và cái phần CON trong mỗi chúng ta nó vẫn rình rập sẵn, chỉ chờ nhảy xổ ra thôi. Mà khi CON đã lớn hơn NGƯỜI thì điều kiện 1 cũng chẳng còn ý nghĩa nhiều nữa. Chả thế mà ngày nay suốt ngày nghe vợ chồng, bồ bịch đánh ghen, chém giết, ly dị búa xua lên cả. Mà nguyên nhân trực tiếp dẫn tới chuyện đâm chém, đánh ghen thì….có gì đâu? Vừa đọc trên báo vnexpress rằng là vợ gặp lại chồng cũ vì chồng cũ muốn gặp con => chồng hiện tại tưởng vợ có ý quay lại với chồng cũ => xách dao chém luôn rồi định tự tử. Cho dù là chị kia không có ý quay lại thì đối với tất cả những mối quan hệ cũ cũng nên “có khoảng cách”. Đằng này lại “thường xuyên” gặp thì dù chị kia có coi là “bạn” thì ông chồng cũng dễ dàng nổi điên lên mà trở thành kẻ thủ ác. Từ hai người đầu ấp tay gối, chỉ vì “tưởng mình / người yêu mình/ chồng mình/ vợ mình là thánh sống” nên họ đã để xảy ra những bi kịch đau lòng. Thật không hay!
Đôi khi con người ta hay né tránh thực tế và huyễn hoặc mình bởi những mớ lý thuyết cao thượng như những bậc thánh sống mà quên đi rằng bản thân mình là những CON NGƯỜI. Có tham sân si hỉ nộ ái ố dục….. đầy đủ tất cả những thói hư tật xấu. Nếu được chọn (và chắc chắn là được chọn) thì tôi chọn chấp nhận nó, hiểu rõ nó để nó không bao giờ điểu khiển, kích động cái phần CON trong tôi trỗi dậy. Và rằng nếu người yêu hoặc vợ tôi sau này mà bảo “Chúng ta chia tay nhé, anh có hận em không?” Thì câu trả lời của tôi sẽ phải là “ANH HẬN EM SUỐT ĐỜI!”

Vo Vi


Mạng Ký Giả: Cuộc thi viết với chủ đề Việt Nam - Đất nước - Con người

 




Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai.

Cùng chủ đề