Bài thơ viết về nỗi niềm của những công nhân xây dựng Việt nam tại Moscow những năm đầu 1990.
Thân mến tặng anh em công nhân xây dựng Mat-xcơ-va .
Gió rít
Những tầng cao nghiêng ngả , chân xiêu vẹo,
Đi như muốn ngã
Quần áo chật cứng người.
Rét vẫn luồn vào da
Bốn phía bao la
Một trời trắng tuyết .
Đất nham nhở
Như mảnh đời phiêu bạt
Sáng sớm ra đi
Tối mịt mới về.
Mệt mỏi chán trường
Tan nát những đam mê,
Xót tuổi trẻ
Quăng mình nơi xứ lạ.
Ai đã một lần
Ví đời như sỏi đá
Đau đớn cười
Nuốt hận làm thuê,
Ai chưa một lần
Sống trong cảnh lâm nguy
Ngậm cay đắng
Tiếc thời trai trẻ .
Những bóng người
Âm thầm lặng lẽ
Trên tầng cao
Giàn giáo chênh vênh .
Gió ngả nghiêng
Kẽo kẹt rợn mình
Đất sâu hút
Ai người níu đỡ.
Ôi tương lai
Những gì sẽ có?
Tuổi trẻ qua đi
Không trở lại bao giờ !
Trần Văn Thi
(viết năm 1990 được viết trên tầng cao)
Trả lời