Dừng rss Dừng
Dừng (Thơ)

Em chẳng còn khờ dại giống ngày xưa Tự đóng vai người thừa rồi đổ cho định mệnh. Em sẽ thôi không một mình chịu lạnh, Đứng co ro để đợi bóng anh về. Em chẳng còn khao khát lửa đam mê, Nhen nhóm mãi một tình yêu mù quáng. Giờ em hiểu đâu là giới hạn Của sự đơn phương, cố chấp đến đau lòng... Em từng mệt mỏi níu giữ những có - không, Để nhặt về toàn chất chồng...