Đã biết bao nhiêu lần lý trí tự nhủ sẽ thôi yêu
Mà trái tim lại cứ bướng ngang chẳng muốn đi ngược chiều nỗi nhớ
Lý trí cũng thừa biết rằng mình còn đang sống và đang thở
Chỉ có trái tim kia dường như đã chết tự bao giờ.
Ai cũng đủ thông minh để biết mình dại khờ
Nhưng có bao nhiêu người thật yêu mà dám nói mình chưa một lần ngu ngơ, khờ dại
Để rồi dẫu biết thế gian kia đâu có thứ gì mang tên “mãi mãi”
Vẫn ngoan cố đi tìm, chẳng cần biết điều gì chờ đợi ở ngày mai.
Lý trí luôn biết thừa là mình đang nhớ ai
Có điều nó thích chê bai trái tim cả đời chỉ biết làm điều ngây thơ, ngốc dại
Cho đến một ngày khi tim ngập ngừng hỏi lại:
“Nếu cậu biết mình sai, sao chẳng bảo từ đầu”.
Lý trí đáp: “Ừ thì, tớ có nói cậu cũng chẳng nghe đâu
Để được yêu thương, cậu sẵn sàng nhận hết những nỗi đau của cả thế giới này cộng lại
Mà hình như cuối cùng tớ mới chính là kẻ dại
Biết mình rất yêu mà lại tự lừa dối chính mình”.
Sưu tầm
Trả lời