Một cách cảm nhận bài thơ “Linh cảm”của Trần Mai Hường

LINH CẢM
Ước linh cảm của em đừng đúng
Tim thôi đau và hết giận hờn
Ước linh cảm của em đừng đúng
Để lại thấy đời như dại mới vừa khôn

Mình thương nhau từ thuở trăng màu đỏ
Trăng thôi miên biển biếc dậy thì
Anh đã đến khi đời em đang gió
Đan liếp tình che chắn mọi đường mê.

Em đâu nghĩ một ngày tình quay mặt
Rồi sẽ quên như chưa có trong đời
Chỉ thương lắm những vần thơ lầm lụi
Cõng bóng mình mong ngược khúc cầm chơi

Thản nhiên đợi ngày ta thành kẻ lạ
Bao hạt yêu xin trả lại cho mùa
Tình muốn nguội van đời thôi dội lửa
Lại dỗ lòng chôn chặt những nguyên xưa

Em cứ ước như chưa từng như thế
Nhớ chưa hoang, tóc chưa rối, chưa từng…
Em cứ ước linh cảm mình đừng đúng
Ngày hết buồn đêm hết gió chông chênh!
(Trần Mai Hường)

 

Tình cờ tôi đọc được bài thơ Linh cảm của nhà thơ Trần Mai Hường trên facebook và được biết bài thơ đã được báo Văn nghệ Thái Nguyên đăng. Tôi rất thích bài thơ này. Không hiểu sao, tôi thấy mình có duyên với thơ tình của Trần Mai Hường.

Ai đó đã nói rằng phụ nữ chỉ làm thơ khi trục trặc trong tình cảm, thất tình hoặc… ngoại tình (?). Cũng không hẳn đúng nhưng không thể nói là sai. Tôi không muốn bàn sâu về vấn đề này, nhưng phụ nữ thường nhạy cảm. Khi yêu, yêu đến quên mình. Khi bị phản bội cũng tột cùng thất vọng. Những trạng thái ấy chỉ có thể là thơ mới phần nào chuyển tải được. Là phụ nữ, tôi dễ đồng cảm với những chông chênh trong Linh cảm của Trần Mai Hường. Linh cảm là cái chưa đến, chưa xảy ra, nhưng bằng sự tinh tế của tâm hồn, bằng sự mách bảo của trực giác, người ta sẽ cảm nhận được. Linh cảm có khi là một điều may mắn, giả như một tình yêu đang đến chẳng hạn? Linh cảm có thể là điềm xấu, một tình yêu đột ngột ra đi không cần lý do? Ở bài thơ này, linh cảm của Trần Mai Hường thuộc về giả thiết thứ hai. Bởi chính nhân vật trữ tình cũng bàng hoàng đâu nghĩ một ngày tình quay mặt…

Xuyên suốt bài thơ là linh cảm- một điều ước nghe đến… tội nghiệp. Nào có dám ước điều gì to tát đâu? Chỉ là Ước linh cảm của em đừng đúng/ Tim thôi đau và hết giận hờn/ Ước linh cảm của em đừng đúng/ Để lại thấy đời như dại mới vừa khôn.

Tôi hiểu, bài thơ nói về chuyện thất tình nhưng được tác giả diễn đạt một cách khác: nhẹ nhàng, mới lạ và rất duyên. Nên thất tình mà không mấy bi lụy, chỉ là sự nuối tiếc và… trách cứ nhẹ nhàng nhưng lại vô cùng sâu sắc. Câu thơ Ước linh cảm của em đừng đúng, lặp lại hai lần trong một khổ thơ nghe sao da diết buồn đến thế! Tôi thích cách dùng từ “đừng đúng”. Có bao nhiêu từ chỉ khái niệm này (không đúng, chẳng đúng, là sai, sẽ sai…) nhưng dùng từ như thế mới là Trần Mai Hường, nghe dễ thương và chênh chao quá!

Linh cảm điều gì? Câu thơ thứ hai đã phần nào lý giải cho cái điều linh cảm trên kia. Nhân vật trữ tình đang rơi vào tâm trạng “khủng hoảng”. Không chỉ là giận hờn bình thường của những người yêu nhau, mà tệ hơn có điều gì đó khiến tim Em tan nát. Ở vào trạng thái ấy, người ta dễ tuyệt vọng, bất cần…Nhưng với Em, Em lại hồi tưởng về những ngày tươi đẹp khi có anh và ước… Để lại thấy đời như dại mới vừa khôn. Cách so sánh đời như dại mới vừa khôn cũng rất lạ. Khi yêu người ta thường ví mình như kẻ dại khờ, mà dại khờ trong tình yêu mới …đáng yêu! Cách so sánh ở đây có vẻ ngược lại. Theo tôi hiểu, dại ở đây là trẻ dại, hoặc dại dột chứ không phải khờ dại. Thế nên từ dại đến khôn là một bước ngoặt quan trọng trong cuộc đời. Đó là khi Em đã biết yêu và yêu anh với tất cả tâm hồn đó chăng?


Mạng Ký Giả: Cuộc thi viết với chủ đề Việt Nam - Đất nước - Con người

 




Bài liên quan

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai.

Cùng chủ đề