Hẹn ước với cô đơn

Có một dạo em và anh quen nhau
Ngày nào mình cũng lê la từng góc phố,
Em mỉm cười, nghĩ là do duyên số
Đẩy em dạt vào bến cuộc đời anh.

Từ đó em có những mơ ước màu thiên thanh
Sẽ cùng anh đi hết những chặng đường phía trước
Dù cuộc sống có biết bao điều “mất – được”
Em chẳng ngại ngần, cũng chẳng chùn bước đâu.

Rồi một ngày trên con phố nhỏ bước cùng em rất lâu
Anh bẽn lẽn rút ra đóa hoa hồng màu tím
Trao cho em cùng tình yêu ngọt lịm
Anh bảo: “làm người yêu anh nhé, được không?”

Chúng ta đến với nhau bằng tình yêu sáng trong,
Tuy suốt cả tuần chỉ quan tâm nhau qua một vài tin nhắn,
Không như bao cặp khác cả ngày vì nhau mà sốt sắng
Với em như thế cũng đủ ấm lòng.

Rồi anh bận việc, bỏ mặc em với những ngóng trông
Ngày này tháng nọ chẳng lời hỏi han, âu yếm
Anh cứ đinh ninh rằng trái tim em đã bị mình độc chiếm
Nên cứ để em một mình với những cô đơn.

Anh nghĩ em không biết giận biết hờn
Không lắng lo, cũng không có những phút yếu lòng,
Nhưng anh biết không, trái tim con gái rất dễ rơi vào lạc lỏng
Nên rất cần được chăm sóc, được yêu thương.

Em đã cho anh nhiều cơ hội, nhiều con đường
Nhưng thời gian ngọt ngào nào chịu mãi nằm yên ở đó
Rồi những cơn bão giông dần lấp ló,
Khiến bàn tay bé nhỏ của em lạc mất anh.

Anh hãy đi với những con đường anh chọn đầy màu xanh
Em sẽ trở về với bình yên ngày trước,
Con đường ngoài kia em sẽ một mình bước
Bỏ đi mộng ước, em lại về hò hẹn với cô đơn.

Sưu tầm.


Mạng Ký Giả: Cuộc thi viết với chủ đề Việt Nam - Đất nước - Con người

 




Bài liên quan

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai.

Cùng chủ đề