Trái tim người mẹ

Tôi là một cô bé bướng bỉnh và ngỗ nghịch. Mỗi khi gặp chuyện gì đó không vừa ý mình là tôi thường tỏ ra giận dỗi và chạy về phòng đóng sầm cửa lại. Lần này cũng vậy, sau khi cãi nhau với mẹ xong, tôi liền hét lên:

– Mẹ không hề yêu con! Mẹ không bao giờ quan tâm tới con và làm cho con hạnh phúc hết.

Mặc dù thoáng thấy đôi mắt mẹ ngấn nước tôi vậy chạy vụt đi thật nhanh. Tôi như đang cố trốn tránh khỏi người mẹ ruột của mình. Nhưng thay vì chạy về phòng như mọi khi, tôi lao ra khỏi cửa và chạy đến công viên gần nhà mình nhất.

Tôi ngồi một mình trên ghế đá, suy nghĩ về việc vừa xảy ra. Tôi đã đòi mẹ mua cho mình chiếc váy giống con bạn của tôi, bà đã từ chối mặc dù tôi đã van xin suốt nhiều giờ đồng hồ. Cảm xúc giận dữ trào dâng trong tôi, tôi không hiểu làm sao mẹ có thể từ chối tôi một cách thẳng thừng như thế nữa. Càng nghĩ, tôi càng thất vọng. Thế nhưng, cứ nghĩ tới ánh mắt ngấn nước lúc nãy của mẹ tôi là tôi lại cảm thấy bồn chồn và hối hận trong lòng. Tôi lang thang một mình trong công viên mãi tới tối mới khó nhọc lê bước về nhà.

Tôi rón rén vào phòng ngủ của mình. Ngồi xuống giường tôi khẽ thở dài. Định đi ngủ thì đột nhiên tôi thấy một chiếc hộp ở đầu giường. Mở chiếc hộp ra, tôi thấy một xấp giấy hơi ngả vàng. Tôi đưa từng tờ giấy lên để đọc.

Ngày 12 tháng 8

Con yêu của mẹ, con có cảm nhận được tình yêu của mẹ dành cho con hay không? Mặc dù bây giờ con đang ở trong một thế giới bình yên và chưa tỉnh giấc ngay trong cơ thể mẹ, chắc con cũng biết mẹ yêu con tới nhường nào chứ? Bố mẹ mong thế giới sau này của con sẽ thật hoàn hảo, không có chiến tranh, không có thù hận. Ôi! Làm sao mẹ có thể chờ đợi thêm sáu tháng nữa để ôm ấp con trong vòng tay đây nhỉ? Bố và mẹ yêu con rất nhiều, con yêu. Nhưng bây giờ đây, bố con vẫn chưa cảm nhận được con đâu.

Ngày 03 tháng 9

Con yêu quý, vậy là bây giờ con đã bốn tháng tuổi rồi đấy. Bây giờ mẹ cảm thấy vô cùng thoải mái và dễ chịu. Mẹ cảm nhận được con đang lớn lên từng ngày trong bụng mẹ. Ôi! Thời gian làm ơn hãy trôi nhanh lên một chút để mẹ có thể nhìn thấy được đứa con bé bỏng của mẹ chào đời. Mẹ hy vọng sau khi sinh ra con sẽ sống thật mạnh khỏe và hạnh phúc. Mẹ chăm sóc bản thân rất kĩ vì mẹ không muốn có điều gì ảnh hưởng đến con. Dạo này thời tiết thất thường, mưa nắng thay đổi suốt, mặc dù vậy nhưng mẹ không thấy khó chịu. Phải chăng… con đang tiếp sức cho mẹ? Con yêu, mẹ yêu và thương con rất nhiều.

Ngày 07 tháng 10

Con yêu, không hiểu tại sao mẹ lại buồn bã đến như thế này, tâm trạng mẹ dạo gần đây không được tốt lắm. Mẹ cảm thấy cô đơn, thậm chí mẹ đã khóc. Nhưng con có biết không, khi nhớ tới sự hiện diện của con đang lớn lên từng ngày trong bụng mẹ thì mọi buồn phiền đều tan đi hết. Mẹ cảm nhận được từng cử chỉ của con, khi con xoay tròn, khi con đạp, đá vào bụng mẹ. Mẹ yêu con biết bao, con của mẹ.

Ngày 15 tháng 11

Mẹ cảm thấy dễ chịu hơn rồi con gái ạ. Cái oi bức của mùa hè đã qua đi. Tiết trời mát mẻ với những ngọn gió lành nhè nhẹ. Con có thích không, con yêu? Tuần trước bố và mẹ đã nghe nhịp tim của con tại phòng khám của bác sĩ đấy. Bác sĩ bảo nhịp tim của con rất khỏe và ổn định. Càng lúc, mẹ càng cảm thấy rõ ràng hơn sự chuyển động của con. Sau này khi lớn lên, con cũng phải khỏe mạnh như thế nhé, con yêu của mẹ.

23 giờ 8 phút ngày 03 tháng 2

Con gái yêu của bố mẹ đã ra đời, tên của con là Shasha – cái tên thật hay phải không con? Mẹ đã trải qua 22 giờ đầy khó nhọc và bố đã luôn ở bên mẹ. Bố đã giúp mẹ thả lỏng, hít thở và động viên mẹ thật nhiều. Không có ngôn từ nào có thể diễn tả hết niềm hạnh phúc khi bố mẹ tận mắt nhìn thấy con, bế hình hài bé nhỏ của con trong tay, và trên hết, chào đón con – thành viên đặc biệt của chúng ta. Xin chào con, đứa con đầu lòng của bố mẹ. Bố mẹ yêu con biết nhường nào!

Khóe mắt tôi ươn ướt, mũi tôi cay xồng xộc. Một giọt nước mắt của tôi rơi xuống nền nhà lạnh. Những dòng chữ như nhòe đi trước mắt tôi. Tôi khóc vì sự nông nổi của mình. Tôi nhớ những lần tôi ương bướng, khó bảo, ánh mắt mẹ nhìn tôi đã buồn bã và thất vọng đến cỡ nào. Nước mắt rưng rưng, tôi gõ cửa phòng mẹ. Đèn phòng mẹ vẫn sáng, mẹ đã ngồi đó từ khi nào như đang chờ đợi tôi. Tôi ùa vào lòng mẹ òa khóc nức nở. Chưa bao giờ tôi khóc tự nhiên như thế này. Tôi đâu có biết được tình cảm mẹ dành cho tôi nhiều tới như thế.

– Mẹ ơi, con xin lỗi. Con không biết mẹ yêu con nhiều tới như thế. Con xin lỗi, con rất xin lỗi mẹ.

Mẹ ôm lấy tôi vào lòng, vuốt mái tóc dài của tôi. Vỗ nhẹ vào lưng tôi như muốn ru tôi vào giấc ngủ ngon lành. Tôi nghĩ không có gì thiêng liêng và cao cả hơn tình mẫu tử. Được nằm trong lòng mẹ, tôi chợt nhớ tới những điều mẹ đã nhắn nhủ:

“Mẹ biết con thường hay giận dỗi mẹ, nhưng mong con đừng quên giây phút mẹ yêu con. Mẹ không quan tâm đến việc con đã nói gì, làm gì hay nghĩ gì. Bởi mẹ tin với tình yêu và sự chở che của mẹ, con sẽ trưởng thành và sẽ sống bao dung.

Mẹ yêu con rất nhiều, con gái của mẹ!

Theo Truyện ngắn 247.


Mạng Ký Giả: Cuộc thi viết với chủ đề Việt Nam - Đất nước - Con người

 




Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai.

Cùng chủ đề