Đêm hôm nay trăng nằm.
Vắt vẻo trên cành liễu.
Trăng cười trông rất điệu.
Có phải tết nguyên tiêu..?
Cứ ngỡ mới buổi chiều.
Mà sao trăng mọc vội.
Sáng cả làn tóc rối.
Thẹn thùng quá đi thôi.
Mùa thu vàng chín tới.
Trăng về náu vườn ta.
Heo may cùng gọi lá.
Rụng kín cả sân nhà.
Trăng nhạo lòng ta đấy.
Có phải thế không trăng.
Thôi ta...
Anh muốn là bờ vai.
Để cho em tựa mãi.
Một bờ vai từng trải.
Cho em mãi vững lòng.
Anh muốn là cơn giông.
Xua tan hết buồn tủi.
Thổi nắng về an ủi.
Nỗi nhớ khát khao lòng.
Anh muốn là dòng sông.
Cho em một bến đỗ.
Nước chảy thật êm đềm.
Vỗ về em giấc ngủ.
Mơ là mảnh trăng thu.
Cõng em đi dạo mát.
Để em gửi khúc hát.
Những niềm vui cho đời.
Xin...
Có biết chi đâu thử học đòi.
Soi câu rọi chữ xếp dòng đôi.
Trồi lên trụt xuống tìm vần điệu
Nhấp nhổm làm liều thấy khó coi.
Xướng kịp tới cùng anh chẳng nói,
Họa buồn tìm chị đến đòi coi.
I...Tờ...từ ngữ ôi chìm nổi.
Nhớ đến nhả thơ...Nếu mặn mòi.
Hà Văn Năm
Nằm nghe mưa rớt hiên nhà
Đêm dài hiu quạnh khiến ta mủi lòng.
Thở dài rôi lại ước m0ng
Em về nằm gọn trong lòng ta đây.
Thân em nhựa sống căng đầy,
Da em đẹp tựa áng mây trắng ngần.
Làm anh tẩn ngẩn tần ngần.
Ôm em ghì chặt...chắc mần được đây.
Nụ hôn sâu chín tầng mây,
Hơi thở gấp gáp đôi tay lần rờ.
Và rồi như tỉnh như mơ.
Đê mê tâm trí em chờ...
Đêm nay thức trắng vọng tình mơ.
Tức cảnh sinh thơ phút thẫn thờ.
Nuốt lệ ngậm ngùi thương với nhớ.
Thời gian trôi lặng mấy canh giờ.
Đầu ghềnh ánh sáng trăng ngờ ngợ.
Ấm ức niềm riêng với miếng thơ.
Uống cả màn đêm trong nhịp thở.
Vẳng đâu tiếng mõ điểm canh giờ.
Hà Văn Năm
Mười tám tuổi, tôi khoác ba lô, giã từ mẹ và gia đình về thành phố học. Sau tất cả những dặn dò chi li cẩn thận, lúc tiễn tôi ở cuối con đê đầu làng mẹ bỗng dưng bảo tôi: "Đường về nhà là con đường xa nhất, con ạ! Mai sau...