Mơ làm thi sĩ mà chi? Ngày mai xuống chợ ngồi lỳ bán thơ. Ế ẩm rồi lại ngẩn ngơ. Mang ra vại muối đợi chờ mốc meo. Suốt đời chỉ biết nằm khoèo. Đem thơ ra vịnh ai theo nữa mà. Không thơ duyên phận đậm đà Có thơ không khéo chẳng ma nào dòm. Già yếu rồi lại còm nhom. Cõng thơ xuống chợ lưng khòm khó đi. Đừng mơ thi sĩ mà chi. Đời người ai bán chữ thi bao giờ. Thức trọn...
Ai nào muốn thoát tục đâu. Nỗi oan bởi cái dao cau ấy mà. Sớm chiều mải quét lá đa. Câu kinh tiếng kệ quyết xa tục trần. Cổ đeo chàng hạt Kính lần. Không mơ cái cõi hồng trần nữa đâu. *** Mười tư trời sáng cũng mau. Mới vô chùa thấy giọng Mầu lả lơi. Coi kìa con mắt giếng khơi. Liếc ngang liếc dọc rụng rời tim ai. Có một lại muốn có hai. Khổ thân thằng Mõ phải nai lưng...
Nguyện ôm trọn nỗi buồn đau nhân loại. Cho thế nhân không có người thứ hai. Xót hạnh phúc đau ân ái dài dài. Chẳng ai trách kẻ lạc loài trần thế... Còn niềm vui hạnh phúc nhiều vô kể. Nguyện sẻ chia hết thế giới loài người. Xin gửi gắm tất cả những nụ cười. Trần gian ơi hãy đẹp tươi hơn thế nữa. Ta cầu xin chỉ môt lần trước Chúa. Khi ta đi trời sẽ nắng chang...
Hỏi em Hà Nội có nắng không? Kìa sao đôi má chớm ửng hồng. Hay tình chợt đến em chẳng nói. À...chắc em thẹn có phải không. Sài Gòn hôm nay nắng cháy đồng. Da anh đen xạm vì đứng trônng. Tình yêu mãi đâu sao chẳng tới. Để anh dưới nắng cứ hoài mong. Muốn gửi cho em chút nắng đồng. Hương tình trong đó có được không? Giận dữ chi đây sao chẳng nói, Mà sao đôi má đã ửng...
Bãi biển quê em đẹp quá em ơi! Ánh bình minh tỏa không gian ngày mới. Mặt trời thức vui đùa cùng sóng gợn. Con giang chiều còn gọi bạn tới đường khơi... Biển vẫy gọi mời em người họa sĩ. Chiếc xe lăn nấp bóng rặng phi lao. Vẽ gì đây hỡi con sóng ồn ào? Hay em vẽ một cuộc đời khát vọng. Cũng như em biển hàng ngày mong ngóng. Chân trời xa ước vọng ánh chan hoà. Quê em đó Xuân...
Tháng mười về em có biết không Mà tại sao vẫn hoài trong nước mắt Thôi đừng để trái tim kia trầm mặc Hãy vững lòng bỏ lại đằng sau lưng Tháng mười về ấm áp mái nhà chung Rồi nung nấu bao cuộc tình nóng bỏng Cớ sao em vẫn còn đơn độc Phảng phất một mình với nỗi chờ mong Tháng mười về em có biết không Chiếc gối tình ta vẫn nguội lạnh Đôi vòng tay vẫn hời hợt xa...
2 năm ngày mất Đại tướng Võ Nguyên Giáp (25/8/1911 – 4/10/2013). Báo Ký Gỉa trân trong giới thiệu bài thơ của tác giả Vũ Thương Giang. Bài thơ KHÓC NGƯỜI là tiếng khóc nghẹn ngào nức nở của những người con tha hương không thể về đưa tiễn Bác - Vị Đại tứong vô cùng kính yêu của nhân dân, để về với đất mẹ Quảng Bình. KHÓC NGƯỜI ! Thơ Vũ Thương Giang Nhạc: Ngọc Anh Trình...