Thơ Buồn rss Thơ Buồn
Mơ trăng (thơ tình Hà Văn Năm)

Ta xa trăng lâu quá, Nên trăng ít mặn mà. Ánh vàng nào còn chiếu, Để sáng tỏ lòng ta. Ta yêu trăng tất cả Xuân hạ và thu đông. Nguyệt thực nào che đậy Để trăng chẳng mặn lòng. Đi nửa vòng trái đất, Nay mới về tới đây. Ấu thơ ta ngày ấy Đau đớn xác thân gầy. Trăng ơi trăng có thấy Trái buồn treo trên cây? Trái buồn đang chờ đợi Để ta hái cuộc đời... Ngày mốt rồi...

Ru em giấc mộng chiều xuân (Cảm xúc khi đọc thơ Huy Cận)

Nắng chia nửa bãi chiều rồi. Vườn hoa thiếu nữ xếp đôi lá rầu. Sợi buồn con nhện răng mau. Thương ơi hãy ngủ anh hầu quạt đây. Lòng riêng anh mở quạt này. Trăm con chim mộng về bay đầu giường. Ngủ đi em mộng bình thường. Ru em sẵn tiếng thùy dương mấy bờ. Cây dài bóng xế ngẩn ngơ. Hồn em lỡ dở mấy mùa thương đau. Trong mơ em hãy tô mầu. Cho anh nếm trái tình sầu rụng...

Nói Với Nàng Thi (thơ tình Hà Văn Năm)

Đêm qua trăng về náu vườn ta. Bóng nàng thi nữ mới ngang qua. Con trăng mắc cỡ sau vòm lá. Ánh sáng ngờ đâu cũng nhạt nhòa. Cảm thông với nỗi niềm xót xa. Tủi cho số phận chẳng đào hoa. Gặp gỡ tình si nghe buồn bã. Nên nỗi lòng trăng muốn khóc òa. Đừng đổi do trăng lỗi tại ta. Trái tim huyết nóng chẳng dung hòa. Ta muốn rời xa đi tất cả. Cho ánh trăng xưa mãi đậm...

Vẽ Trăng (thơ Tình Hà Văn Năm)

Đêm hôm nay trăng nằm. Vắt vẻo trên cành liễu. Trăng cười trông rất điệu. Có phải tết nguyên tiêu..?   Cứ ngỡ mới buổi chiều. Mà sao trăng mọc vội. Sáng cả làn tóc rối. Thẹn thùng quá đi thôi.   Mùa thu vàng chín tới. Trăng về náu vườn ta. Heo may cùng gọi lá. Rụng kín cả sân nhà.   Trăng nhạo lòng ta đấy. Có phải thế không trăng. Thôi ta...

Đêm (thơ Tường Nguyễn Từ)

ĐÊM! Là khi bóng tối phủ khung trời Những giọt sương buồn lác đác rơi Ngõ vắng âm thầm trong lạnh lẽo Đường khuya trống trải giữa xa vời Niềm thương muốn giấu sao còn gợi Nỗi nhớ mong vùi lại cứ khơi Bỗng thấy lòng mình ai đốt lửa Tàn tro ký ức vụn tơi bời ! Tường Nguyễn Từ Voronezh 05-03-2015

Đêm Buồn (Thơ tình Hà Văn Năm)

Đêm nay thức trắng vọng tình mơ. Tức cảnh sinh thơ phút thẫn thờ. Nuốt lệ ngậm ngùi thương với nhớ. Thời gian trôi lặng mấy canh giờ. Đầu ghềnh ánh sáng trăng ngờ ngợ. Ấm ức niềm riêng với miếng thơ. Uống cả màn đêm trong nhịp thở. Vẳng đâu tiếng mõ điểm canh giờ. Hà Văn Năm