Từ những than phiền của các VĐV về bữa ăn, PV Thanh Niên đã làm ‘khách không mời mà đến’ để ăn thử tại bếp ăn của Trung tâm huấn luyện thể thao Quốc gia (HLTTQG) – Nhổn, Hà Nội.
17 giờ 45 phút chiều. Một bếp ăn rất rộng được chia làm các khu vực chế biến, khu vực nhà ăn. Nơi ăn của các VĐV được chia làm các khu vực: cho VĐV cấp cao và các VĐV còn lại.
Thức ăn được chế biến xong sẽ trút vào các đĩa lớn bên ngoài, có khoảng 5 món (rau, thịt kho, thịt luộc, canh, món xào) các VĐV tùy ý chọn. Tuy nhiên, không phải món nào VĐV thích ăn sẽ được lấy nhiều hơn các món khác. Hôm chúng tôi ăn cơm có món chân giò nấu giả cầy, món này có nhân viên đứng ở cạnh khay thức ăn để chia vào khay cho mỗi người.
Bữa ăn diễn ra khá trật tự và nhanh chóng. Nhà ăn sạch sẽ và ngăn nắp, tuy nhiên thái độ của những VĐV trước khay cơm đều hờ hững.
18 giờ 30 phút, khi một nữ VĐV mang bát ra để xin thêm thức ăn thì đã không còn thức ăn gì, trừ rau và nước canh. Một khay cơm có mấy miếng thịt chân giò, rau luộc, chả quế, khoai tây xào, vịt luộc (thực ra chỉ có xương), thịt bò kho (thực ra theo quan sát của chúng tôi là gân bò, nguội và váng mỡ). Các món ăn đều rất nhạt nhẽo.
Cô gái cảm giác đang nhặt từng hạt cơm để ăn. Ngồi đối diện cô, một nữ VĐV khác chan một ít nước canh vào cơm, ăn mấy miếng xương chân giò rồi ăn cho hết lưng bát cơm. Cô bỏ lại gần như cả một khay đồ ăn.
“Chẳng bữa nào em ăn được hết khay cơm này. Thức ăn lặp lại nhau, cơm nguội, rau nguội, cái gì cũng nguội”, cô này than.
Các thành viên đội bắn súng lặng lẽ ăn. Khi các cô đứng lên, khay thức ăn hầu như vẫn còn bỏ lại nguyên phần thịt bò kho, chả quế… xương vịt.
“Thịt kho và chả quế là 2 món thường xuyên lặp lại ở đây. Ăn riết thấy chán”, một người nói.
Tôi thử xúc một thìa cơm đưa lên miệng, hạt cơm nguội ngắt, rời rạc. Miếng thịt (gần giống thịt bò) nghẹn lại ngang cổ vì vừa dai vừa quánh mỡ. Chọn một miếng chả quế để tưởng dễ ăn hơn thì ngay lập tức tôi có cảm giác món chả này đã được hâm đi hâm lại nhiều lần.
Khu vực ăn cơm của các VĐV cầu mây, không khí sôi động hơn một chút, khi các cô gái vừa ăn vừa đùa giỡn với nhau. Song, hầu hết các bữa ăn của các VĐV kết thúc chóng vánh, chúng tôi không nhìn thấy một bàn nào mà những khay cơm đều hết sạch.
Tất cả những thức ăn thừa trên khay được VĐV tự động mang ra trút hết vào một thùng rác lớn đặt trong nhà bếp.
Tại khu vực ăn cho VĐV cấp cao, thức ăn bị bỏ thừa nhiều không kém các nơi khác. Chế độ ưu tiên hơn cho VĐV này là khoảng 10 con ốc hương nướng, kèm một ly nước sinh tố dưa hấu. Tuy nhiên, những người ngồi trước mặt tôi đều không động đến ly nước này.
“Toàn đường và nước. Chị có muốn uống thử không?”, một cô gái hỏi tôi. Một VĐV cao cấp không động đến một con ốc nào và những miếng chả, thịt trong khay. Cô ngao ngán mở điện thoại di động cho tôi xem những bữa ăn các ngày trước. Chúng tôi nhận ra sự xuất hiện quen thuộc của khoai tây, thịt bò kho, chả quế.
19 giờ, các VĐV trở về phòng của riêng mình. Đây mới là thời điểm “liên hoan” của các VĐV. Họ mang ra bánh, trái cây để ăn. Một số cô gái bàn kế hoạch tối nay ăn gì, cơm rang hay phở, cháo. “Bọn em thường xuyên ra ngoài ăn thêm, có khi một tuần đến 3 buổi”, một VĐV tiết lộ.
Bác sĩ Bệnh viện thể thao Việt Nam nói gì về bữa ăn của VĐV Việt Nam?
Chúng tôi đưa những hình ảnh vừa ghi lại về bữa ăn của VĐV cho ông Nguyễn Văn Phú, Phó giám đốc bệnh viện thể thao Việt Nam, sau mấy giây đăm chiêu, ông này thốt lên: “Nếu nói đây là bữa ăn của các anh chị (phóng viên) thì tôi thấy cũng giống, chứ tôi không nghĩ đây là cơm của VĐV”.
“Xem xét chế độ dinh dưỡng (1 quá trình, trong khi khẩu phần và thực đơn thì từng ngày) với bữa ăn này, tôi chưa biết dành cho đối tượng VĐV nào, nhưng nhìn chung đánh giá mức độ cung cấp năng lượng cho khẩu phần, món trên khay kia có vẻ với quan sát về mặt chuyên môn chỉ thiên về cung cấp protit, lipit.
Trong khi trong thể thao, yếu tố quan trọng là năng lượng, bản chất của vận động thể thao là tiêu hao năng lượng chứ không phải tiêu hao protit, lipit, trừ khi thiếu năng lượng thì cần năng lượng bổ sung chuyển hóa”, bác sĩ Phú nói.
Bác sĩ Phú khẳng định, một bữa ăn khoa học cần tăng năng lượng, giảm protit, lipit. “Bởi, theo nguyên tắc khi ta ăn 1 gram lipit, protit số năng lượng cần tiêu hóa chính thức ăn mình ăn vào cũng lớn. Nếu không tiêu hóa được, lượng axit amin tích trữ lâu dài sẽ dẫn đến thừa cân, béo phì của VĐV”.
Bác sĩ Phú cho rằng, để chế biến những khay thức ăn như hình ảnh Thanh Niên đưa ra là không hề khó, một đầu bếp bình thường nào cũng có thể làm được, nấu các thức ăn, xếp lên khay, giống như ghép các món lại với nhau.
“VĐV cần ăn khối lượng ít nhất, nhưng năng lượng tạo nhiều nhất, ít thời gian tiêu hóa, chuyển hóa nhất vì không thể lúc nào cũng vác một cái bụng thức ăn để tập luyện”, ông Phú nói. Theo ông Phú, bữa ăn trên cũng chưa đạt chuẩn khi những thực phẩm cung cấp vitamin rau xanh, thực phẩm tươi ít.
VĐV không phải cứ ăn cho chật một bụng thức ăn nhưng năng lượng, dinh dưỡng chẳng có gì.
“Những con ốc trên mâm cơm trên khá đặc biệt, có giá trị dinh dưỡng một phần nào đó, nhưng không trông chờ cung cấp năng lượng cho VĐV may ra là khoái khẩu, thưởng thức. Chưa kể có vấn đề về vệ sinh thực phẩm, khiến VĐV bị rối loạn tiêu hóa”, bác sĩ Phú nhận xét.
Ông Phú đặt ra trong một sự so sánh, tại những nước khác có nền thể thao phát triển hơn Việt Nam, bác sĩ sẽ là người rời bàn ăn sau cùng, nếu VĐV ăn không hết thì trách nhiệm của bác sĩ và ông ấy sẽ khắc phục tình trạng này trong các bữa ăn sau.
Tuy nhiên, tình trạng này ngược lại ở Việt Nam, không ai quan tâm VĐV ăn gì, không ăn gì, thức ăn cứ mặc nhiên bị bỏ thừa một cách vô cùng lãng phí ở ngay tại Trung tâm HLTTQG.
Nguồn thanhnien.vn
Trả lời