Tuổi năm mươi sống hồn nhiên mê mải
Vẫn nồng nàn bóng tà áo em bay
Vẫn thầm yêu cái nết na tràn đầy
Bao hồi ức tuổi đôi mươi mười tám
Cái còn lại trên nét nhăn vầng trán
Là tháng năm ta bươn trải sự đời
Tuổi năm mươi dẫu mái tóc bạc rồi
Hương đồng nội như còn ngát men say
Tuổi năm mươi nhám vết sần trên tay
Nhuốm nhọc nhằn gió mưa và cát bụi
Nhưng tiếng yêu vẫn làm ta hồ hởi
Như chặng đường buổi sớm bình minh sang
Tuổi năm mươi nét yêu cũng rất riêng
Không vồ vập rất mặn nồng sâu lắng
Rất quan tâm nhưng cũng rất thầm lặng
Năm mươi rồi em có hiểu cho không
LÊ MINH SƠN 4/7/2015
Trả lời