Với con

Anh đứng nhìn hut theo cái lưng như còng xuống vì sách vở của con trai đang khuất dần sau cánh cổng ngôi trường.
Nó lớn nhanh quá, cái quần bò vẫn còn gần như mới nhưng đã cộc lốc, cái sơmi cũng thế. Ý nghĩ lướt nhanh trong đầu anh là cửa hàng quần áo. Thường ngày, anh bắt gặp Hà nội vô số những cửa hàng. Nhưng lúc cần đến cái gì đó, anh luôn lúng túng.
Ngồi trên xe chạy về, nhớ lại chuyện chiều qua, lòng anh như xát muối. Thương con và trách mình. Ừ thì con nó nói dối, ừ thì con nó sao nhãng bỏ bê chuyện học hành. Trẻ con đứa nào chẳng dăm ba lần như thế. Có cần thiết phải bực bội với con đến thế không?
Trong cơn nóng giận, anh đã tung ra những câu hỏi tới tấp mà không cần biết đến vẻ mặt rất sợ hãi con mình.
Bố đưa ipad cho con là để con vào mạng tìm tài liệu, cho con hoàn thành bài tập, tại sao con oline? Tại sao con nói dối bố? Con có biết là bố một mình nên rất vất vả không? Bố đã nói với con bao nhiêu lần về việc này rồi, sao con không làm chủ và kiểm soát mình, sao con yếu đuối và đớn hèn thế? giọng anh lạc đi, không chỉ còn là gay gắt, anh gầm lên, quyển sách giáo khoa trong tay anh bay vèo vào sọt rác.
Thằng bé ôm mặt khóc nức lên, lòng anh nhũn ra tan chảy, cái mệt mỏi bải hoải tan ra trong từng thớ thịt.

Anh ngồi xuống ôm con, hai mái đầu một già một trẻ tựa vào nhau. Anh thì thầm vào tai con. Con trai ạ! gia đình ta chỉ có hai bố con, chúng ta đều là đàn ông, bố cũng chẳng sung sướng gì… nói đến đây anh nghe lòng tê tái.

Ừ, nếu nói số phận thường thử thách con người bằng những hoàn cảnh éo le, bắt buộc anh muốn sống thì phải vượt qua. Anh đã vượt không biết bao nhiêu cái ải rồi. Một mình anh, nào có xá gì…
Ôm con trong vòng tay, sao lòng anh tái tê thế.

Anh khoả lấp sự trống vắng trong căn nhà bằng những bữa cơm chiều chuẩn bị khá kỹ lưỡng. Hai bố con nhưng thực đơn luôn thay đổi và đa dạng. Cũng xào xào, nấu nấu, hành tỏi răm mùi. thế nhưng khi tất cả được đặt lên bàn, hai bố con kéo ghế ngồi đối diện nhau, nhìn lướt trên bàn, rất đầy đủ, từ bát nước chấm, cọng rau thơm, mà sao….vẫn thấy thiêu thiếu cái gì.
Cái lạnh của sự cô đơn âm thầm len lỏi trong lòng anh. Đôi lúc chiều xuống nhìn thằng bé buồn buồn, mắt nó xa vắng. Có những tối hai bố con lang thang dạo phố, bắt gặp ánh mắt con nhìn đăm đăm vào những đứa trẻ luấn quấn chạy đi chạy lại giữa bố và mẹ chúng. Lòng anh chùng hẳn lại. Anh rất muốn làm cho con vui nhưng điều đó thật khó. Bữa cơm thường là diễn ra trong sự tẻ nhạt và luôn kết thúc nhanh chóng.
Anh nhớ cảnh hồi mới đầu hè. Hai đứa trẻ nhà anh mướt mát mồ hôi đuổi nhau chảnh chọe sau lưng anh và mẹ chúng đang bận làm cơm tối. Bữa cơm nào cũng đầy ắp tiếng cười trong trẻo của cô con gái bé nhà anh…

Cuộc sống là vô vàn những biến động, hạnh phúc cũng thế, có những thứ phải dừng lại, để thứ khác bắt đầu. Và như vậy anh có ích kỷ quá không?
Có phải đây cũng là một lựa chọn và thử thách nữa mà cuộc đời bắt anh phải vượt qua?

Anh xiết nhẹ bờ vai con.,Con trai ạ! Bố xin lỗi về tất cả. Đừng buồn con nhé, có lẽ đây cũng là một phần bài tập nhỏ của cuộc sống dành cho cả hai bố con mình, mạnh mẽ lên con. Cho dù có bất kì chuyện gì hoặc khó khăn nào, thì con hãy nhớ rằng, bố bao giờ cũng bên con và thương yêu con, rất nhiều!

Con yêu!

Phạm Quang Ánh


Mạng Ký Giả: Cuộc thi viết với chủ đề Việt Nam - Đất nước - Con người

 




Có 2 phản hồi cho bài viết “Với con”:

  1. Chuyên Dương viết:

    Bác ấy không có trong nhóm đâu. Lãng tử tài hoa thích một mình.

Trả lời Chuyên Dương Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai.

Cùng chủ đề