Ukraina trả lời bức thư “vĩnh biệt” của Crimea.

Trên trang mạng đang lan truyền lá thư trả lời  của Ukraina gửi cho Crimea. Lời thư được viết để trả lời cho bức thư gửi từ Crimea, mà đã  trở nên rất phổ biến trong các phương tiện  truyền thông Nga.

Xin nhắc lại nội dung bức thư từ Crimea:

“Tôi ra đi…Ukraina nghĩ rằng tôi đùa, hoặc đơn giản chỉ là bị xúc phạm? Không, tôi chỉ đơn giản nhận ra rằng, Ukraina không bao giờ có được một tình  yêu dù chỉ gượng gạo, mặc dù trong một thời gian dài tôi đã cố gắng để có thể có ích cho Ukraina.

Tôi đã sưởi ấm Ukraina bằng mặt trời của mình, tắm Ukraina bằng nước biển ấm áp và luôn luôn rất.. rất chờ đợi được tới thăm…

Người  đi vào nhà, mà không chùi giày trước bục cửa, ra lệnh cho tôi phải làm gì, nghĩ gì, nói gì, phải theo gương  của ai, nhưng  tôi sống ra sao- Người không hề bận tâm. Người  bóp nghẹt  tôi trong  23 năm, Người đang giết chết các khu vườn của tôi, các khu rừng và công viên của tôi. Người đã tàn phá các bờ biển của tôi. Người bắt buộc tôi phải phải vắt bóp ra những giọt cuối cùng của khách du lịch của tôi, bởi vì sau đó, khi mùa hè kết thúc, tôi sẽ trở thành vô dụng,  đặc biệt là đối với Người.

Và, tôi đã phải chịu đựng, tôi đã hy vọng rằng một ngày nào đó… Ukraina biết rằng tôi sắp chết, nhưng thay vì mặt nạ dưỡng khí, Người túm lấy cổ họng tôi. Nhưng tôi không giận, tôi chỉ ra đi. Tôi không thể ra đi  một mình, bởi vì không thể  khoanh tay đứng nhìn xem Ukraina  đang giết chết những người anh em của tôi…

Tôi chỉ nghỉ ngơi một chút, chỉ một chút và sẽ đón nhận tất cả. Ukraina đừng nghĩ xấu về tôi, tôi yêu Người, nhưng Người không muốn trở thành một người mẹ, do đó, tôi sẽ về nhà, về nhà mình.

Đã  không phải là của Người.

Crimea. 16 tháng 3 ”

Thu-Cruwm

Và đây là nội dung của bức thư trả lời:

  “Crimea mến thương!

Thành thật mà nói, ta thất vọng khi nhận được lá thư của em. Và hôm nay, ta đã  hiểu rằng em – Crimea –  chỉ là một bông hoa tuyết bình thường.

Tại sao Em  lại nghĩ rằng em quan trọng hơn vùng Carpat hay Donbass, Slobogiansina,  Pokut’a hoặc Polesie. Em đòi hỏi phải cử xử với em bằng một  tình yêu đặc biệt, giống như một đứa con được cưng chiều của người mẹ đông con, ích kỷ và ghen tị với những người con khác – các anh chị em của mình.

Ta đã chia đều tình yêu của mình  cho tất cả, ta đã yêu và yêu tất cả như nhau, như người mẹ hết mực  yêu quý tất cả những đứa trẻ của mình   

Khi mà người ta trao em cho ta từ trại trẻ mồ côi vào năm 1954, em hoàn toàn hoang vu, khô cằn, xấu xí, cô đơn  và vô dụng.

Ban đầu, vào năm 1941,  em đã bị phản bội, theo lệnh của người mẹ ghẻ lúc đó của em.  Bà mẹ ghẻ đó rút  dời  quân đội đến vùng Taman, còn hạm đội Biển đen thì đã rời khỏi Sevastopol của em một cách hèn hạ và đi trốn ở vùng biển Batumi cho đến khi chiến tranh kết thúc. Sau đó dân tộc em, những hậu duệ của vương quốc OSMAN kiêu hãnh  và vĩ đại, đã  bị tàn sát, xua đuổi  và di dời đi trong nhiều thập kỷ.

Và mặc dù ta ở trong hoàn cảnh hoang tàn đổ nát, thiếu thốn,  ta vẫn quan tâm đặc biệt đến em.Ta đã cho em dòng nước ngọt từ sông Dnhepr để em có thể trồng nho và lúa mạch, ta đã xây dựng lại các thành phố và  hệ thống đường sắt. Ta đã hồi sinh cho các cảng và bãi tắm, trên bầu trời của em lại vang lên tiếng  máy bay hành khách và tiếng vọng  của các toa tầu. Và cuối cùng ta đa trả lại cho em cả một dân tộc của em,…   một dân tộc mà đã  sống ở đó từ thời Vizanti.

Dù sao, mội thứ với em vẫn là ít, em vẫn đòi hỏi hơn nữa và hơn nữa, – Không phải vì chán ngán mà vì tham lam.

Ta xin lỗi, nếu như những đôi chân trần của ta đã  làm bẩn chiếc thảm về sắc đẹp của em, những dưới đó là mảnh đất của ta. Vùng Donbass đã kêu gọi  và yêu cầu xây dựng các mỏ cho họ, bàn chân ta đã trộn  xi măng của thành phố Dnhepr, ta đã khai thác những mỏ cát ở Kirovograd, chở gỗ từ Stanislaus, cày đất ở Poltava. Còn em, luôn  ngắm biển và đón tiếp những anh chị em mình  trên những chiếc giường với lạch thép han gỉ và những chiếc ga trải giường  với dấu vết tình yêu của những kẻ xa lạ..

Em là kẻ vô công dồi nghề, con nít!  Em không học nổi cách làm bất kỳ nghề  gì!

Em đòi hỏi sự ưu đãi đặc biệt – ta đã  đồng ý, và em trở thành Nước cộng hòa tự trị.

Em đã  vận hành nước cộng hòa đó ra sao?

Mua một chiếc giường mới? – Không.

Xây dựng khu du lịch mới? – Không.

Em đã hủy hoại mình như một con điếm, cho phép chiếm đoạt những bãi biển của em, em tự rào biển, em cũng không thể  học được cách để làm rượu vang và rượu mạnh của em chỉ có thể dùng để đầu độc những bọ cánh cam.

Hỡi Crimea, em chỉ là một kẻ  lười biếng. Tại các nhà hàng mùa hè của em,  không phải là em đang làm việc mà là những đứa trẻ của ta  từ những vùng đất khác nhau  và những con cháu của Sultan, những người mà cuối cùng đã được trở về quê hương của họ. Và em chỉ cần bán biển. Em tưởng tượng rằng sự quyến rũ của em đã đưa em lên cao hơn tất cả những phần còn lại…

Và em đã quyết định quay trở lại trại trẻ mồ côi của mình.

Thôi được, hãy đi đi.

Cuối cùng, Em chỉ là đứa con nuôi của ta mà thôi.

Nhưng ta rất vui vì trong số 25 đứa trẻ của ta chỉ có em không qua nổi cuộc thử thách của lòng trung thành, mặc dù họ cũng  đói khổ còn nhiều hởn em.

Và hãy nhớ một điều: trong trại trẻ mồ côi của em, sẽ không có ai và không bao giờ sẽ hỏi ý kiến của em, ở đó có  đủ của những người đẹp trai – những bông hoa đồng nội, và không có em. Và có lẽ một ngày nào đó, nếu em đột nhiên thông minh hơn, em sẽ nhận ra sự thật muôn thuở về người mẹ thực sự,  không phải người mà đã sinh thành, mà là người mà đã nuôi em khôn lớn.

Nhưng lúc đó ta đã trở nên rất xa.

Tạm biệt.

Chúa Giêsu và thánh Allah sẽ ban phước cho em.

Ukraina của em “

NG. U. Q . theo lifeinvest.com.ua


Mạng Ký Giả: Cuộc thi viết với chủ đề Việt Nam - Đất nước - Con người

 




Bài liên quan

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai.

Cùng chủ đề