Quà tặng nhân ngày 20-10: Người mẹ đích thực

-A-lô, cho hỏi đó là Văn phòng tìm kiếm đúng không ạ?-Một giọng trẻ con vang lên. -Đúng rồi đó cháu. Cháu đánh mất cái gì à?

-Dạ, cháu đánh mất Mẹ ạ. Mẹ cháu có ở chỗ bác không ạ?

-Thế mẹ cháu trông như thế nào?

-Dạ, mẹ cháu rất xinh đẹp và tốt bụng. Mẹ cũng rất yêu mèo nữa.

-Ồ, thế thì may quá, hôm qua chỗ bác mới tìm được một bà mẹ, có thể đó là mẹ của cháu.

Cháu gọi từ đâu đấy?

-Dạ, Nhà trẻ mồ côi số 3 ạ.

-Được rồi, để các bác nói mẹ cháu đến chỗ cháu. Chờ nhé!

Mẹ bước vào phòng của cậu bé, mẹ thật xinh đẹp và tốt bụng, trên tay bế một chú mèo rõ xinh. -Mẹ! Cậu bé reo lên và chạy đến ôm chặt lấy mẹ- Mẹ của con!

…Atem giật mình thức giấc bởi tiếng kêu của chính cậu. Hầu như đêm nào cậu cũng có giấc mơ như thế. Cậu bé thò tay xuống gối, lôi ra bức ảnh một người phụ nữ trẻ. Cậu nhặt được bức ảnh này khoảng một năm trước ngoài phố, khi đi dạo. Từ đó, cậu luôn giữ bức ảnh này dưới gối và tin rằng đó là mẹ mình. Trước khi ngủ, trong ánh sáng lờ mờ, cậu nhìn rất lâu vào khuôn mặt xinh đẹp của cô gái và ngủ thiếp đi…

Buổi sáng, bà hiệu trưởng Angelina Ivanovna thường cùng các cô bảo mẫu vào phòng bọn trẻ để chúc các con một buổi sáng tốt lành và vuốt đầu từng đứa. Bà hiệu trưởng bỗng nhìn thấy bức ảnh trên sàn, do Artem đêm qua đánh rơi khi ngủ. Cầm bức ảnh lên, bà hỏi:

-Artemuska (tên thân mật của Artem-ND), con lấy đâu ra bức ảnh này thế? -Con nhặt được ngoài phố ạ.

-Ai đó con biết không?

-Mẹ con ạ- Cậu bé mỉm cười, rồi nói thêm- Mẹ con rất xinh đẹp, tốt bụng và yêu mèo, bà ạ. Bà hiệu trưởng nhận ngay ra người phụ nữ trong ảnh. Cô ấy đến Nhà trẻ mồ côi lần đầu tiên vào năm ngoái, với một đội tình nguyện viên. Có thể cô ấy đã đánh rơi bức ảnh vào dịp đó. Kể từ dạo đó, cô gái thường đến các Nhà trẻ mồ côi để xin cho mình một đứa con nuôi. Nhưng chỗ nào các các cán bộ quan liêu cũng chung một ý kiến là cô còn thiếu một điều kiện: đó là chưa có chồng.
-Nếu đó là mẹ con- Cô Angelina Ivanovna nói với Artem – thì mọi chuyện sẽ khác.

Bà hiệu trưởng về phòng làm việc, gọi điện đi đâu đó và ngồi chờ. Sau khoảng nửa giờ, có tiếng gõ cửa:

-Cháu có thể vào được không, thưa cô Angelina Ivanovna?

Và cô gái ở trong bức ảnh xuất hiện ở ngay khung cửa.

-Được chứ, vào đi, Alinochka.

Cô gái bước vào phòng và đặt lên bàn bà hiệu trưởng một bộ hồ sơ dày cộp.

-Tất cả hồ sơ đấy ạ, thưa cô.

-Tốt rồi, Alinochka. Giờ thì ta phải đặt ra cho con mấy câu hỏi, đúng như quy định, con hiểu chứ…Con có biết là mình sẽ phải có trách nhiệm như thế nào không? Bởi vì nuôi một đứa trẻ, không phải là một hai giờ chơi với nó, mà là phải cả cuộc đời… -Cháu hiểu mà- Alina xúc động đáp- Đơn giản là cháu không thể sống yên ổn được, khi biết rằng có ai đó đang cần mình.

-Được rồi- Bà hiệu trưởng đồng ý- Khi nào thì con muốn xem mặt bọn trẻ?

-Cháu sẽ không xem mặt bọn trẻ, cháu sẽ nuôi bất cứ đứa trẻ nào mà cô đề nghị-Alina nói, nhìn thẳng vào mắt bà hiệu trưởng.
Angelina Ivanovna nhướn đôi lông mày, ngạc nhiên:

-Cô hiểu cho cháu- Alina ngập ngừng giải thích- là bởi vì cháu thấy các ông bố bà mẹ thực thụ không ai đi chọn đứa con cho mình…Họ không biết trước đứa con mình sinh ra sẽ ra sao…xấu hay xinh, khỏe mạnh hay ốm yếu…Họ yêu con mình như những gì em bé vốn có. Cháu cũng muốn trở thành một người mẹ thực thụ..

–Lần đâu tiên ta gặp một người nhận con nuôi như con- Bà Angelina Ivanovna mỉm cười- Thêm nữa, ta đã biết con sẽ là người mẹ như thế nào. Cậu bé đó tên là Artem, 5 tuổi, bị mẹ từ chối từ khi mới sinh ra. Ta sẽ dẫn cậu bé đến, nếu như con sẵn sàng. -Vâng, cháu đã sẵn sàng- Alina nói, giọng rắn rỏi- Cô hãy cho cháu xem con trai của cháu.

Bà hiệu trưởng đi ra và sau 5 phút quay lại, dắt tay một cậu bé con.

-Artemochka- Bà nói- Con hãy làm quen với….

-Mẹ! Artem hét lên. Cậu bé chạy đến ôm chặt lấy Alina, khiến những ngón tay của cậu bé trở nên trắng bệch ra -Mẹ của con!
Alina đưa tay xoa lưng cậu bé, thầm thì:

-Con trai, con trai nhỏ…Mẹ ở đây với con rồi..

Rồi cô hỏi bà hiệu trưởng:

-Khi nào thì cháu có thể đón con về?

-Thông thường thì các ông bố bà mẹ và bọn trẻ sẽ có thời gian làm quen với nhau, đầu tiên là ở đây, sau đó đón về chơi trong ngày nghỉ. Rồi mới đón về hẳn, nếu như mọi việc ổn thỏa.

-Cháu sẽ đón luôn Artem- Alina nói một cách chắn chắn.

-Được rồi- Bà hiệu trưởng khoát tay- Ngày mai cũng là ngày nghỉ cuối tuần rồi, con có thể đưa Artem về. Rồi thứ hai quay lại, hoàn tất thủ tục giấy tờ nhé.

Artem ngập tràn hạnh phúc. Cậu bé nắm chặt lấy tay mẹ, không rời lấy một giây. Các cô bảo mẫu người thì giúp cậu bé dọn dẹp đồ đạc, người thì đứng yên, dùng khăn tay lau những giọt nước mắt.

-Artemushka, tạm biệt con. Nhớ thường xuyên đến chơi đấy nhé- Bà hiệu trưởng Angelina Ivanovna nói khi tạm biệt.
-Dạ, con chào bà ạ. Nhất định là con sẽ đến -Artem trả lời.

Khi cả hai mẹ con đã tạm biệt tất cả và đi ra phố, cậu bé quyết định hỏi người mẹ mới của mình một câu quan trọng nhất:
-Mẹ ơi…thế mẹ có yêu mèo không?

-Không phải là mẹ yêu, mà là quá yêu luôn, ở nhà mẹ có tận 2 con mèo kia- Alina mỉm cười, khẽ khàng áp bàn tay của mình vào bàn tay bé nhỏ của cậu con trai.

Artem mỉm cười hạnh phúc và cùng mẹ về nhà.

Bà Angelina Ivanovna đứng nhìn theo hai mẹ con mãi không thôi. Bà ngồi vào bàn và bấm số, gọi đi đâu không rõ.

-Xin chào, Văn phòng Thượng đế đúng không ạ? Xin vui lòng chấp nhận đơn đặt hàng. Tên khách hàng: Alina Smirnova. Loại dịch vụ: cao nhất, trao tặng hạnh phúc cho con… Hãy gửi cho cô ấy tất cả: hạnh phúc vô hạn, tình yêu thương, may mắn trong trong cuộc đời vv.. vv…. Vâng, tất nhiên, thêm cả người đàn ông hoàn hảo nữa, vì cô ấy vẫn chưa lấy chồng mà…. Có, tôi biết những thứ này rất hiếm hoi, nhưng đây là một trường hợp đặc biệt. Vâng, và đừng quên cho cô ấy một cuộc sống dồi dào nữa nhé, đứa trẻ cần được nuôi dưỡng tốt mà… Đã gửi tất cả đi rồi ạ. Xin cảm ơn!

Khoảnh sân Nhà trẻ mồ côi ngập tràn những ánh nắng dịu dàng và tiếng trêu đùa của bọn trẻ. Bà hiệu trưởng đặt ống nghe xuống và bước đến bên cửa sổ. Bà thích đứng thật lâu ở chỗ đó, ngắm nhìn những đứa trẻ, dường như sau lưng mỗi đứa, đều mọc lên đôi cánh trắng khổng lồ.


Bản gốc:
http://light-of-angels.ucoz.ru/forum/40-398-1

“Nhân ngày 20/10, xin dịch tặng các bạn một truyện ngắn rất cảm động mà mình mới đọc được trên báo Nga. Mình dịch nhanh, hầu như không sửa, chắc câu cú vẫn lủng củng, nếu có dịp sẽ chuốt lại sau vì quá nhiều cảm xúc! Chưa tìm được tác giả là ai.”

Phan Viet Hung – Google Tiên Lãng


Mạng Ký Giả: Cuộc thi viết với chủ đề Việt Nam - Đất nước - Con người

 




Bài liên quan

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai.

Cùng chủ đề