Một lần con hiểu mẹ

Ngày xưa Ba với Mẹ ruột con yêu nhau thắm thiết, cưới nhau tuy nghèo nhưng vô cùng hạnh phúc. Khi con hơn 1 tuổi bỗng Mẹ con thay lòng đổi dạ, không chịu nổi cuộc sống cơ cực nên bỏ mặc Ba con mình theo người đàn ông khác, một lần Mẹ con đi với người kia thì cả 2 cùng bị tai nạn rồi qua đời. Ba vẫn mang danh nghĩa là chồng của Mẹ con nên phải làm tròn trách nhiệm của 1 người chồng, người cha lo phần hương hoả.
Ngày Mẹ con mất Ba sống tưởng như đã chết, dẫu rằng Mẹ không còn thương nhưng Ba vẫn yêu mẹ con nhiều lắm, đầu óc lúc nào cũng bần thần, vô định. Cảm giác đó con chưa trải qua nên chưa hiểu được đâu.
Quãng thời gian ấy, để tìm quên nỗi nhớ của người chồng mất vợ, nỗi đau vì bị vợ cắm sừng cùng những lời bàn tán, dị nghị của người đời, lúc Mẹ bỏ Ba con mình, con cứ khóc hoài khi đêm khuya khát sữa giật mình tỉnh giấc lần tìm hơi mẹ, Ba chỉ biết ngập trong cơn say của rượu.
Một ngày nọ con lên cơn sốt phải nằm viện cả tháng trời, Mẹ kế con lúc ấy là một y tá xinh đẹp mặn mà, nhiều người thầm thương trộm nhớ muốn kết tóc xe duyên nhưng Bà chưa chịu. Thấy con thông minh, dễ thương, nhìn Ba cực khổ bỏ công bỏ việc chăm lo cho con nên Bà đem lòng thương cảm. Ngày ngày Bà ấy giúp Ba săn sóc con, tới khi con về nhà điều trị, hôm nào Bà cũng qua thăm hỏi, thuốc men.
Rồi Ba và Bà ấy có cảm tình với nhau, yêu nhau lúc nào không hay.
Khi gia đình bên ấy biết chuyện thì ra sức cấm cản, thứ nhất do gia đình mình nghèo, thứ 2 Ba đã qua 1 đời vợ, thứ 3 nữa là vợ chết, họ sợ Bà ấy quen Ba rồi sẽ nhận lại kết cục của Mẹ con.
Ba cũng suy nghĩ nhiều lắm. Sợ đi thêm bước nữa sau này con riêng con chung con chồng con vợ về sau con sẽ chịu khổ, Ba đã nhiều lần buông tay, nhưng Bà không chịu, vẫn 1 lòng với Ba, nhìn cách Bà ấy yêu thương Con như con ruột ba tin tưởng, không thể kìm lòng.

Mẹ với Ba cưới nhau mà không hoa không đèn, không mâm cao cỗ đầy. Không bạn bè, bà con hai họ. Thiệt thòi lắm.
Nói đến đây mắt ông chớm đỏ, giọng ông khuất nghẹn như khựng lại.
– Thế thì có liên quan gì tới con hả Ba?
– Mẹ chấp nhận từ bỏ công việc về ở với Ba con mình trong ngôi nhà ván đơn sơ lụp xụp ngày trước Ba với Mẹ con từng sống. Từ một tiểu thư đài các, danh gia vọng tộc, ngập trong nhung lụa gấm vóc, nay phải thay đổi sống cùng Ba con mình trong cơn bĩ cực.
Hôm ấy Ba có việc ra ngoài, con nghịch ngợm, mải chơi làm đổ cây đèn dầu, gặp tiết trời mùa hè hanh khô, cộng thêm nhà ván dễ bắt lữa, lúc Ba về tới nơi thì hoảng hồn nghe mọi người hô hoán, tìm cách dập lửa. Trong nhà lúc ấy chỉ có 2 Mẹ con. Mẹ vừa thoát ra ngoài sân đã hỏi …
– Con mình đâu?
Chỉ kịp nghe Con còn ở trong Bà đã chạy ngược vào.
Khi Mẹ bế con ra khỏi nhà lúc ấy con đã bất tỉnh vì ngạt khói, nhờ Mẹ dùng trọn thân mình che chở con mới thoát khỏi lưỡi hái tử thần, mặc cho người Mẹ lúc ấy bắt lửa cháy phừng phực như một ngọn đuốc sống.
Nhờ đưa vào bệnh viện cấp cứu kịp thời nên giữ được tính mạng nhưng khuôn mặt, hai chân Mẹ bỏng hoàn toàn.
Trong cơn mê sảng Bà ấy vẫn cứ gọi tên con thống thiết.
– Anh ơi, con sao rồi,…con sao rồi… Anh ơi? Lửa to lắm, nóng lắm… cứu… Cứu… Con ơi… Con đâu rồi con ơi, nghe tiếng Mẹ không con, con ở đâu sau không nói gì hết vậy… Hic… Cứu con tôi với… Làm ơn đi mà… Đừng để con tôi chết.. Tôi quỳ, tôi van, tôi lạy mọi người.. Dập lửa nhanh dùm đi….dập lửa nhanh đi mà… Con ơi… Chết con tôi rồi… Con ơi… Con… Làm ơn đi mà… Cứu dùm con tôi đi mà… Con ơi… Con… Con…
Lúc tỉnh dậy câu đầu tiên bà ấy hỏi..
– Con sao rồi anh?
Khi biết con không sao, vẫn an toàn Mẹ mới thở hắt thật nhẹ mỉm cười..
– Vậy là con mình không sao rồi, tốt rồi, tốt rồi, không sao cả là tốt rồi.
Cảm giác 2 chân không cử động được, đông cứng như tê liệt, khuôn mặt đau đớn vì vết bỏng chưa khô còn loang lổ máu, ran rát vì những vết khâu chằng chịt. Giọt nước mắt khẽ lăn nhưng sau đó là nụ cười trìu mến. Mẹ cũng vừa biết bà đã mất đi em con, hình hài nhỏ bé trong bụng nhưng vẫn thản nhiên.
– Em ổn chứ??? Ba hỏi
– Dù có chết thêm một lần nữa vì con em vẫn vui anh à.
Ngày ra viện, gia đình Bà ấy hận Ba con mình lắm, nhưng vì thương Mẹ nên đã tạo điều kiện, cho nhà để ba, con, mẹ con về sống. Hi vọng cha con mình chăm lo bà ấy như chuộc lại lỗi lầm. Nhưng con trước giờ thì?
– Sao ba mẹ không nói cho con biết? Từ mẹ lần đầu được phát âm rõ chữ tròn vầng đúng ngữ điệu ngữ âm mấp máy trên môi nó.
– Mẹ bắt ba hứa không nói cho con biết.
– Sao mẹ lại làm thế với con hả ba…?. Nước mắt nó đã rơi.
Nhãn quan của 1 người mẹ mách bảo cho bà ấy biết, con là 1 thằng yêu rất đậm mà hận ai đó cũng rất sâu. Thà cứ để con hiểu lầm còn hơi để con biết sự thật, chắc chắn hình tượng mẹ ruột trong lòng con sẽ phôi phai, và trọn suốt đời con sẽ hối hận, cảm thấy có lỗi vì những gì con gây ra khiến bà phải hứng chịu. Lúc nào bà ấy cũng hi sinh bản thân mình vì con.
Ba hối hận vì từ đầu đã không đủ dũng cảm nói ra sự thật. Để đến khi bà ấy nằm viện, sắp sửa lìa đời cứ muốn gặp con 1 lần nói lời xin lỗi vì những hiểu lầm, khuất mắt trong lòng con, để sự thật mãi mang theo chốn mồ sâu đất lạnh rồi nhắm mắt quên hết mọi khổ đau.
Ông từ từ đi lại tủ quần áo lấy ra 1 chiếc áo len.
Cái áo này lúc gần mất Mẹ đã tự tay đan cho con, còn dặn dò ba nhắn với con là trời chuẩn bị vào đông lạnh lắm, chỉ mang áo khoác ngoài sẽ không đủ ấm,con sức khoẻ yếu rất dễ cảm lạnh. Ra đường phải mặc vào. Ông đưa tận tay nó rồi đập vào ngực nó thì thầm
Ba đã không muốn nói, sao con bắt ba phải vậy…
Nó đứng yên bất động, từng giọt nước mắt lại tuôn trào hối hả. Trong cơn nghẹn đắng, lần đâu tiên sau nhiều năm Nó gào to thật to.
… Mẹ…. Con xin lỗi.

Sưu tầm


Mạng Ký Giả: Cuộc thi viết với chủ đề Việt Nam - Đất nước - Con người

 




Có 3 phản hồi cho bài viết “Một lần con hiểu mẹ”:

  1. Hà Văn Năm viết:

    Câu chuyện hay và thật cảm động,mang tính giáo dục rất cao.cảm ơn tác giả cùng người sưu tầm.

  2. Đức Dũng viết:

    Cám ơn anh Hà Văn Năm. Chúc anh luôn khỏe và cống hiến nhiều hơn nữa cho cộng đồng.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai.

Cùng chủ đề