Truyện ngắn: Món quà của bố

Thiếu phụ có dung mạo xinh đẹp dắt theo cậu bé chừng ba tuổi bước lên xe buýt. Nghe tiếng líu ríu trò chuyện thì biết họ là hai mẹ con. Thằng bé nhìn vào cửa sổ, giơ ngón tay vẽ những vòng vô hình trên kính.
– Mẹ ơi, nhìn kìa, cái xe kia giống xe của bố!

Thằng bé nói giọng lảnh lót, nó quay ngang quay dọc không chịu ngồi yên trên ghế.
– Có phải xe của bố kia không hả mẹ?
– Không phải đâu con, đó là xe của một chú khác.
– Sao con thấy một cô ngồi trong xe?
Người mẹ mỉm cười:
– Thế thì đó là xe của cô ấy rồi.
– Thế xe của bố đâu ạ?
– Để trong gara, con ạ.

Im lặng khoảng 30 giây – trẻ con hình như không có khả năng im lặng lâu hơn.
– Mẹ ơi, thế bao giờ bố về?
– Bố đi làm. Bố bận lắm.
– Thế đêm bố cũng đi làm ạ?
– Ừ, đêm bố cũng làm.
– Thế bố không ngủ chút nào sao?
– Tất nhiên là bố có ngủ. Ai cũng ngủ con ạ.
– Sao bố không ngủ với mẹ?
– Tại bố bận quá.
– Mẹ ơi, mình đi tìm bố đi. Con nhớ bố lắm. Mẹ không nhớ bố à?…

Đến đó, người đàn ông trẻ ngồi ở ghế trên quay lại hai mẹ con thiếu phụ:
– Cháu tên là Bi phải không?

Thằng bé luống cuống ngạc nhiên, nó nhìn người đàn ông đầy ngờ vực và nép vào mẹ, nói khẽ:
– Vâng, cháu tên là Bi.
Người đàn ông cười rạng rỡ và chìa bàn tay to bè bị cuốn băng:
– Chào cháu. Tên chú là Trung.

Thằng bé thốt nhiên nắm chặt bàn tay lại, thu hai tay vào ngực, nhìn người đàn ông sợ hãi.
– Chú đi tìm cháu mãi. Chú làm việc cùng chỗ với bố cháu. Cháu nhìn này. – Người đàn ông chìa cho thằng bé xem bàn tay trái, trên mu bàn tay có vết sẹo mới lên da non. – Chú bị thương, nên bố cháu phải làm thay chú. Bố cháu nhớ cháu lắm. Nhưng mà bọn chú có một bà quản đốc rất hắc xì dầu, bà ấy không cho ai nghỉ cả. Bố cháu có cho chú địa chỉ của cháu để chú mang quà cho cháu mà chú lại đánh rơi mất cái địa chỉ. Chú xin lỗi Bi nhé. Cháu không giận chú chứ?

Thằng bé nhìn người đàn ông mới quen với vẻ thích thú, chân nó gại gại vào lưng thành ghế phía trước:

– Thế quà bố cháu gửi đâu ạ? – nó ngượng ngùng hỏi khẽ.
– Đây, cháu cầm lấy! – Người đàn ông đưa cho nó cuốn tạp chí ô tô rất đẹp.

Bi đón lấy cuốn tạp chí và ghì chặt vào ngực.
Người đàn ông đứng dậy, bước về phía cửa xe. Trước khi bước xuống bến, anh quay lại chào thằng bé:
– Tạm biệt Bi nhé.

Bi đang ngắm nghía tờ tạp chí, ngẩng mặt lên cười toét với người đàn ông và giơ bàn tay nhỏ xíu lên vẫy.

Thiếu phụ quay đi, cố giấu những giọt nước mắt. Hai mẹ con chị xuống ở bến sau. Thằng bé ôm chặt món quà của bố trong tay. Từ nay, nó sẽ mạnh lên rất nhiều.

Từ FB của anh Vũ Mạnh Cường


Mạng Ký Giả: Cuộc thi viết với chủ đề Việt Nam - Đất nước - Con người

 




Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai.

Cùng chủ đề