(Tự nhiên có hứng làm thơ! Cả nhà đừng cười nhé 🙂 ! )
Thoảng nghe gió lạnh tiết cuối Thu.
Nắng nhạt vương dài cõi lãng du.
Lung linh mặt nước lăn tăn sóng,
Hàng cây lá rụng gió vi vu.
Công viên, sánh bước người du dạo,
Đám trẻ nô đùa quậy xôn xao.
Ghế đá an nhàn già tâm sự,
Người lạ, người quen khẽ gật chào.
Lá vàng trải thảm cõi thiên thai,
Con đường quen thuộc vẫn trải dài,
Lác đác đó đây hoa vài khóm,
Chiều xuống, bóng dài, nắng nhạt phai.
Đêm thu, man mác se se lạnh.
Vội vã bước chân bạn đồng hành.
Đó đây, vẫn gặp đôi trai gái,
Vai kề, tay nắm dưới trăng xanh.
Đêm thu man mác ánh trăng mờ,
Lao xao gió hát mãi câu thơ.
Mênh mang nuối tiếc mùa vàng lá,
Hồn thu vẫn thắm nắng trong mơ!
Thường người đang yêu hay có cảm hứng làm thơ. Không biết bác Trịnh Khải Phan có vậy không nhờ?
Dư âm của ngày 20-10 đấy! Hoang Nam Nguyen đến ngày 21-10 vẫn còn tặng hoa cho chị em, còn tớ đến 22-10 vẫn còn lang thang !
Hôm nay chắc bác Khải có gì vui rô
Yêu rồi, thú nhận đi bác, người ấy là ai?! 😀
Hay mà !
Mới bị cô nào hút hồn à.
THU ve tieng nac nghen ngao. Chut gi de nho theo mau thoi gian…!
Công viên thoáng đãng lá vàng chao,
Nắng xiên kẽ lá vạch trời cao
Lao xao gió cuốn, lòng se lạnh.
Tức cảnh, thành hâm, thế chứ sao !
🙂