Tôi gọi Bristol là nỗi nhớ

Không quá ồn ào nhưng cũng không trầm lắng, Bristol vẫn luôn chiếm một vị trí quan trọng trong trái tim tôi.

Hai năm trước, lần đầu tiên tôi đến Bristol, Anh. Khác với sự tưởng tượng về một thành phố náo nhiệt như trong phim ảnh, đây là một thành phố ven sông rất yên bình. Ngày đó tôi là cô học sinh cuối cấp với ước mơ được đến nước Anh du học như anh họ. Anh tôi khuyên hãy cứ cố gắng, trường anh hay có các chương trình giao lưu ngắn hạn cho các em học sinh chuẩn bị lên đại học, nếu có bất kỳ cơ hội nào anh sẽ giới thiệu cho tôi. Từ đó tôi luôn cố gắng thật nhiều để luyện tập tiếng Anh, các học bổng nào đi Anh tôi cũng đăng ký chỉ hy vọng có một suất toàn phần để qua đó.

Đến một ngày, anh họ báo trường anh đang có chương trình 3 tuần trải nghiệm giao lưu văn hóa ở Đại học Bristol, những bạn có nguyện vọng thi vào trường đó sẽ có cơ hội được đi. Qua bao nhiêu nỗ lực, cuối cùng tôi cũng vượt qua những phần thi tuyển khắt khe tại Đại học Quốc tế TP HCM. Với vốn tiếng Anh và kỹ năng viết luận văn tương đối ổn, tôi đã nằm trong số các bạn được đặt chân đến Anh.

23

Cho đến giờ, những ngày tháng ở Anh vẫn luôn là kỷ niệm không bao giờ tôi quên. Đó là những ngày thu tháng 10 ở Bristol, lần đầu tiên tôi được ngắm sắc vàng và đỏ rực của rừng cây thay lá, đến giờ tôi vẫn còn giữ lại chiếc lá thu kỷ niệm ở nơi ấy. Thành phố ở đây khá lớn và trường cũng nằm hơi xa trung tâm, nên bus là phương tiện đi lại chính.

Lần đầu tiên đặt chân đến, tôi đã được các thầy cô đón tận nơi. Ông anh họ cũng đứng chờ sẵn, nhìn tôi toe toét cười. Tôi được sắp xếp ở vào khu nhà chung với các anh chị sinh viên đang du học tại đây. Người Việt bên này rất nhiều, đa phần các anh chị đều là sinh viên Đại học Quốc tế bên Việt Nam đi du học ở đây theo chương trình liên kết giữa 2 trường. Các anh chị đón tiếp tôi rất nhiệt tình. Tôi tặng các anh chị và những người Anh hướng dẫn tôi trong suốt 3 tuần những hộp hạt điều – đặc sản nơi quê tôi – để những ai xa quê khi ăn sẽ bớt nhớ, và những người nước ngoài có dịp biết thêm về đất nước mình.

Sáng sớm hôm sau, tôi được Anh họ dẫn đi dạo một vòng xung quanh khuôn viên trường đại học. Nơi đây thật đẹp và hiện đại. Môi trường học tập của mọi người rất thoải mái. Những dãy giảng đường hoành tráng, xung quanh là kính bao bọc, bên trong những dãy ghế cong cong từ thấp lên cao, để tất cả đều có thể nhìn và nghe được lời giảng của giảng viên. Khu thư viện thật là to lớn, to hơn thư viện của bất kỳ đại học nào ở Việt Nam mà tôi từng có dịp ghé thăm. Sân bóng rổ là nơi tôi thích nhất. Tôi lúc đó đã tự nhủ nhất định một ngày nào đó mình sẽ là sinh viên ở đây chứ không phải đơn giản là chỉ trải nghiệm nữa… Từ khi nào, tôi đã yêu nét trẻ trung hiện đại của ngôi trường đại học này mất rồi.

22

Những ngày sau đó, tôi cùng các bạn trong đoàn được các anh chị bên Hội Sinh viên người Việt dẫn đi tham quan và giới thiệu chi tiết hơn về ngôi trường đại học này. Tôi được cùng tham gia các hoạt động rất vui cùng các anh chị, cùng đi công tác từ thiện, cùng đi chơi picnic, và vui nhất là giao lưu với người dân nơi đây. Tôi và mọi người còn được các giáo sư người Anh hướng dẫn về phương pháp học tập hiện đại, được tư vấn chọn những ngành học theo đúng đam mê của từng người. Tôi còn nhớ rõ lúc đó bác giáo sư hỏi tôi thích điều gì nhất? Tôi đã trả lời “Thích được giao tiếp với mọi người nhất, tôi thích được là người hoạch định, tổ chức sự kiện…”. Vì thế, cô đã khuyên tôi chọn ngành đối ngoại, cũng chính là ngành mà tôi hiện đang theo học. Buổi nói chuyện giao lưu hôm đó giống như mở ra cho tôi một con đường phù hợp nhất với những đam mê trong tôi.

Sau đó, chúng tôi còn được tham gia vô số hoạt động ngoại khóa thú vị cùng các anh chị sinh viên đến từ nhiều nước, được hòa mình vào một môi trường quốc tế thật năng động, được cơ hội thể hiện và trau dồi vốn tiếng Anh. Chỉ vài tuần thôi, nhưng nhờ được giao tiếp nhiều với sinh viên nước ngoài nên tôi cũng phần nào nâng cao khả năng nói và giao tiếp, sự hiểu biết của tôi. Phải nói là mọi người rất thân thiện. Với tôi, đây cũng là cơ hội để có thêm những mối quan hệ mới với những người bạn, người anh chị nơi đây sau khi về nước.

Những thời gian rảnh, tôi thường cùng anh họ đi dạo đến những nơi mà anh giới thiệu rất ấn tượng và thú vị. Hai anh em đi dạo nhà thờ, chiều chiều khoác chiếc áo len vừa đủ ấm dạo ven con sông, ngồi ở những quán café nghe những bản nhạc nhẹ nhàng, thưởng thức ly café theo vị của nơi đây, ngắm thành phố từ chiều đến tối thật là lung linh và lãng mạng. Ngày cuối tuần, tôi và mọi người được dẫn đến thăm Broadmead, trung tâm thương mại của thành phố. Những con đường ở đây luôn tấp nập. Các cửa hàng với đủ thương hiệu san sát con phố. Ấn tượng với tôi nhất chính là kiến trúc xa hoa của Cabot Circus, khu mua sắm dưới lồng kính, vẻ đẹp của nó thật khó cưỡng lại với một con nhỏ như tôi. Ra khỏi nơi hiện đại này tôi được đến với một nơi khá là đặc biệt: phố nghệ thuật graffiti ở Nelson Street, nơi có vẻ đẹp bụi bặm nhưng rất ấn tượng.

Nước Anh là thế, không chỉ mang vẻ đẹp hiện đại và nghệ thuật, mà những con phố của Bristol còn ẩn chứa những nét cổ kính như Christmas Steps – nơi mà dường như là tách biệt ra khỏi cái sôi động náo nhiệt ở ngoài kia. Tôi không bao giờ quên cảm giác ngồi trên chiếc xe bus đến tham quan ngôi làng Clifton và chiêm ngưỡng con sông Avon trên cây cầu Clifton hùng vĩ. Đến tận bây giờ tôi vẫn muốn được đi và cảm nhận nơi đây thêm một lần nữa.

Những ngày ở đây thật là tuyệt, nhưng cuộc ghé thăm nào rồi cũng đến hồi kết thúc. Trước ngày tôi về, mọi người cùng nhau tham gia tiệc BBQ do chính các anh chị bên hội Sinh viên Việt Nam tổ chức. Buổi tiệc chia tay đơn giản nhưng vui và đầy ý nghĩa. Mọi người cùng ca hát, trao đổi thêm với nhau rất nhiều. Đó là những câu chuyện xa quê hương, là những nỗi nhớ nhà da diết, là cảm giác thèm ăn món Việt Nam, là những quan tâm, góp ý cho tôi về những ngày qua. Tôi nhận được rất nhiều sự khích lệ của mọi người nơi đây. Tôi trở về Việt Nam mang theo muôn vàn kỷ niệm đẹp. Đây cũng là chuyến đi tiếp thêm sức mạnh cho tôi luôn ấp ủ giấc mở trở thành một sinh viên thật sự của trường.

Trong gần 3 tuần giao lưu học hỏi và tham quan, tôi cảm thấy mình như được khám phá những cảm xúc khác nhau ở từng góc nhỏ của thành phố và yêu mến nó. Không quá ồn ào nhưng cũng không trầm lắng, Bristol ấy vẫn luôn chiếm một vị trí quan trọng trong trái tim tôi. Tôi gọi Bristol là nỗi nhớ. Tôi hiện tại là cô sinh viên năm hai ngành kinh tế đối ngoại và viết tiếp ước mơ một ngày trở lại xứ sở yêu dấu này. Tôi tin rằng tại nơi đây, tôi sẽ có vô vàn sự lựa chọn cho cuộc sống và học tập của mình, là nơi tôi có thể học được nhiều điều mới mẻ, là nơi trải nghiệm một cuộc sống thật khác, thật nhiều điều thú vị chào đón tôi mỗi ngày.

Lan Hương (Theo VnExpress)


Mạng Ký Giả: Cuộc thi viết với chủ đề Việt Nam - Đất nước - Con người

 




Bài liên quan

Có 1 phản hồi cho bài viết “Tôi gọi Bristol là nỗi nhớ”:

  1. vinh nguyen viết:

    Ha ha, hôm nay mình mới biết ông bạn hàng xóm ngay chung bờ rào nhà mình tên là Sergey lại là kỹ sư trưởng của sân bay Borispol. Thế mà mấy năm nay nó toàn khiêm tốn quá.

Trả lời vinh nguyen Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai.

Cùng chủ đề