«Tôi đã đến Ukraina như thế nào, hay – xung quanh toàn kẻ thù!»

Как я съездила на Украину, или Кругом враги!

Tôi là một phụ nữ Nga, chồng tôi là người Ukraina. Chính xác hơn, anh ấy là người gốc Ukraina. Chồng tôi đã  gia nhập quốc tịch Nga và chúng ta đang sống ở Moscow. Nhưng cứ vào mỗi mùa hè, chúng tôi cùng con gái lại đi thăm bà nội của cháu, bà  ở  một thị trấn nhỏ của Ukraina có tên là  Energodar. Ở đó chúng tôi có bạn bè, cha đỡ đầu, cha của chúng tôi. Và quan trọng nhất – có bà mẹ chồng yêu kính của tôi- bà Katya, người mà các con tôi vô cùng yêu quý và kính trọng. Ở đó tôi luôn cảm thấy dễ chịu, thoải mái và yên tĩnh. Ở  đó  tôi luôn được mong đợi  và yêu thương. Ở đó mọi người coi tôi như những người mình và dành mọi điều tốt đẹp cho chúng tôi.

Và sau đó xảy ra Maidan và những sự kiện tiếp theo. Và bây giờ, hai năm trôi qua, từ phương tiện truyền thông trên cả hai bên biên giới, từ các cuộc tranh luận trực tuyến và cuộc cãi vã trên facebook, tôi được biết rằng người Nga và người Ukraina đã thành những kẻ thù  của nhau. Bây giờ và mãi mãi chúng tôi sẽ không còn là “anh em” nữa và  tất cả đều bị nguyền rủa, tất cả đã trở thành thù địch với nhau. Thật khủng khiếp… bạn bè người Ukraina của chúng tôi sợ không dám đi đến Nga, bởi vì họ  “đọc báo thấy nói rằng những người Ukraina ở Nga bị bắt ngay tại sân ga và bị ném vào tù.” Chúng tôi cũng sợ không dám đến Ukraina, bởi vì “ngay từ trên toa tầu những người Nga sẽ bị an ninh Ukraina bắt nhốt vào ngục tối của SBU”….

Bà nội  Katya và chúng tôi vẫn gọi điện cho nhau, chúng tôi đều khóc và không thể hiểu chúng tôi bây giờ sẽ sống ra  sao. Và sau đó Katya đã liều đi tầu đến Moskva  thăm  chúng tôi. Và rất ngạc nhiên rằng không có ai bắt  bớ và không bị dẫn đi đâu. Và ở đây có hẳn cả một biển người Ukraina. Và tất cả những người Moskva, mà bà đã gặp, đều cư xử với bà như là người nhà mình, họ chỉ hỏi: “Tình hình ở chỗ của bà thế nào?”. Thế là tôi quyết định nắm lấy cơ hội. Tôi cùng với bốn cô con gái của mình mua vé tầu và đi đến thị trấn Energodar yêu quý của chúng tôi.

“Tại sao chị lại đi đến đó, nơi  ấy toàn kẻ thù của chúng ta? lại còn mang theo cả trẻ em nữa chứ “-  một số bạn bè Moskva của tôi, khi họ phát hiện ra tôi đang sửa soạn đến đó đã hỏi.

“Ừ, mà chị sẽ kể gì ở Moskva về chúng tôi?” – sau này, có một số những người bạn khác, người Ukraina đã hỏi tôi như vậy.

Và đây, tôi đã về nhà mình tại Nga. Và tôi bâng khuâng thậm chí không biết bắt đầu kể gì….

Có lẽ, về sự việc tại biên giới, tôi đã run lên như thế nào, khi nhớ lại câu chuyện về “các phòng tra tấn của SBU”.  Rồi một sĩ quan hải quan Ukraina đã kiểm tra giấy tờ của tôi, đột nhiên anh ta cúi xuống sát mặt cô con gái Tonya lúc đó  còn đang lơ mơ ngủ, và anh ấy bằng một giọng buồn cười thì thầm hát ru: “Chi-chi-chi, chi-chi-chi, hãy ngủ đi, cậu bé của tôi, đừng khóc…”.

“Đó là một cô gái!” – Mở mắt ra ngạc nhiên, tôi lẩm bẩm. Và anh ta, một gã khổng lồ, lúng búng giải thích rằng “thói quen ấy mà! Bởi vì chúng tôi mới sinh được một cháu trai! “…

“Oh, xin chúc mừng! – Tôi rất vui mừng. – Chúc cháu chóng lớn, không bị bệnh! ” ” Chúc chị và các cháu hạnh phúc! Chúc chuyến đi tốt đẹp!… Chị làm thế nào đối phó với bọn trẻ? ”

Hoặc trên đường trở về, các cô trưởng toa người Ukraina đã mời các con gái của tôi vào khoang của họ, để cho tôi được “nghỉ ngơi một chút,” và cho chúng ăn bánh quy và uống chè. Các con tôi đến nửa quãng đường đều đi theo họ như một cái đuôi và “giúp” để phục vụ hành khách. Và Sonya bây giờ cũng muốn trở thành hướng dẫn viên đường sắt.

Hay như mẹ chồng tôi,  đã ngồi trong cái nóng trên ghế nghỉ trước cửa nhà mình hơn một tiếng rưỡi, nhìn chăm chú vào mỗi chiếc xe để xem chúng tôi đến hay chưa… Và sau đó bà đã khóc òa trên vai tôi: “Con gái tôi… các cháu gái của tôi…!”. Và hãnh diện nói với tất cả những người đi qua: “Vâng! Con cháu tôi đến từ Moskva đấy! “…

Tôi đã lo lắng và thậm chí khi còn ở Nga, đã nói với các cô con gái là không được nói cho bất cứ ai là chúng tôi từ đâu đến. Đề phòng mọi  trường hợp…

“Oh, xin chào những người Moskva của chúng tôi! – tất cả láng giềng đều chúc mừng. – Các bạn ở đó thế nào? “. Và háo hức lắng nghe. “Vâng, ít nhất các bạn ở đó là tốt! Còn chúng tôi… “. Và họ lôi đủ thứ ra để chiêu đãi: trái cây, kẹo. Một số lọ sơn móng tay cho các cô con gái, nước hoa cho tôi và chồng tôi, bút, vở, đồ chơi… Và ngay cả lông mi giả và những đôi giày mà không ai muốn đi thử. Họ còn muốn tặng cho chúng tôi một con chó nhỏ xinh xắn, nhưng tôi đã kiên quyết từ chối …

Và có lẽ nên nói đôi lời về chị Olga và anh  Anton, những người làm việc trong công viên giải trí cho trẻ em, trông coi tổ hợp vui chơi:  đu quay, nhảy dây, các trò chời mạo hiểm,… Mỗi lần khi chúng tôi đến công viên, các  con gái tôi ré lên vội vã xà vào những người này, và trèo vào vòng tay họ. Còn Anton mừng rỡ thởm lên đầu từng cô con gái của tôi (một truyền thống tôt của họ) và cho phép các cháu chơi trong công viên cả ngày trên những trò chơi của họ. Và họ không lấy tiền của chúng tôi trong suốt  một tháng rưỡi.

“Đừng làm tổn thương chúng tôi” – Họ nói với chúng tôi như vậy, khi tôi định đưa họ một số tiền grivna  (Họ cần tiền, tôi biết). – Chúng tôi thực sự muốn làm cho chị  cảm thấy ở đây như ở nhà!”. Họ còn đón và đưa Tonya đi dạo trong công viên. Trong vòng nửa giờ,  một giờ.. “Hãy để mẹ được yên …”.

Giây phút chia tay, tôi gần như cúi gập người để chào và cám ơn họ: “Cám ơn các bạn …các bạn – là những con NGƯỜi!”. Còn họ, tất cả  đều bối rối và quay đi để kịp chùi những giọt nước mắt …

Kể thêm gì nữa nhỉ?… À,  đây! Một lần con gái thứ ba của chúng tôi bị lạc trong công viên, DUNYASHA bốn tuổi. Có một lúc nào đó DUNYASHA bị lạc và cứ thế khóc: “Mẹ! Mẹ! “(Sau này tôi được biết).

Chúng tôi chạy tìm cùng với các con gái khác khắp nới, kiếm, gào thét. Và tôi đã nghĩ đến điều tồi tệ nhất. Bỗng có một cặp vợ chồng đến gần và nói rằng họ  đã nhìn thấy một đứa trẻ bị lạc, cháu đã được trao cho đội cảnh sát tuần tra và được đưa về trạm. Tôi vội vã đến trạm cảnh sát. Trên đường đi, rất lo lắng rằng có lẽ bây giờ họ sẽ chế nhạo  tôi, biết rằng chúng tôi xuất xứ từ đất nước ” những kẻ xâm lược “, Và tôi lo rằng Dunia sẽ rất sợ hãi.

Khi tôi chạy đến nơi … con gái tôi đang rất thích thú ngồi cạnh người cảnh sát, ăn dâu tây, và kể cho họ rằng cháu ấy là từ Nga và cha nó – một người dân gốc Ukraina…

Фото: 24tv.ua

Thay vì bắt  tôi điền vào các mục khai báo và đưa ra một lời giải thích, và… ném vào trong phòng tra tấn của SBU, thì họ lại an ủi tôi:  “Đừng lo lắng như vậy! Mọi chuyện đều tốt đẹp cả mà! “Và còn chiêu đãi tôi dâu tây. “Đừng để cháu bị  lạc nhé” – họ nói với tôi  trước khi chào tạm biệt. Và một ai đó nói thêm: “tôi cũng có  bà ngoại ở Nga.”

Sau đó chúng tôi  thường xuyên gặp các đội tuần tra. Và mỗi lần gặp họ đều hỏi: ” Chào Dunja, thế nào rồi, mọi chuyện tốt đẹp chứ? Nếu có vấn đề gì, hãy gọi chúng tôi ngay ”

Các bác sĩ đã tiếp nhận chúng tôi miễn phí tại bệnh viện khi con tôi bị bệnh. Và sau đó họ thường xuyên gọi điện hỏi han xem có cần giúp đỡ gì không.

Những người quen tự ghé vào nhà để sửa chữa cho chúng tôi từ buồng tắm, bóng đèn và thực hiện bất kỳ sửa chữa khác. Và họ nói: “Người mình cả ấy mà, vâng, nếu cần giúp gì, hãy gọi cho tôi bất cứ lúc nào”…

Chúng tôi luôn được mời làm khách, được đề nghị trợ giúp, các linh mục trong nhà thờ cho biết: “Cuối cùng giáo dân Nga của chúng tôi đã đến. Lạy Chúa! Bây giờ tất cả mọi thứ đều ổn rồi.” Còn các bà già hàng xóm đều đã khóc khi chúng tôi rời đi: “các con nhất định hãy trở lại vào năm tới nhé. Nhìn thấy các con, chúng tôi thấy như thể mọi thứ như trước đây. Mọi chuyện đều tốt đẹp! ”

Còn về người cha thân yêu nhất của chúng tôi  – người cha của Anatolia, tôi thậm chí sẽ không kể về ông nữa bởi vì nếu không,  sẽ biết không bao giờ mới kết thúc được câu chuyện… Nhưng mà ông và bà nội đã làm những bữa thịt nướng  ngon nhất trần đời để chiêu đãi chúng tôi …

Khi  nghe thấy ngữ điệu  Moskva của chúng tôi, có nững người đã lại gần và hỏi: “Có phải các bạn từ Nga phải không?”.

Và họ kể  với chúng tôi rằng họ có thân nhân ở đó và than thở, “Vâng, tại sao tất cả điều này đã xảy ra!”.

Liệu  tất cả những người này có phải là những kẻ thù?

Tất nhiên, một vài lần tôi đã nghe than phiền về Crimea, về  ông Putin…  Nhưng đây là những gợn  không đáng kể so với sự ấm áp mà tôi được gặp, khiến  tôi ngay lập tức quên về nó. Bởi vì cả hai bên đều có những người bình thường, và không hoàn toàn bình thường. Và những người như thế sống ở cả  Nga và Ukraina.

Và có một lần, một cậu bé nói với con gái lớn Varvara trong sân chơi rằng nó sẽ lớn lên và trở thành một tay bắn tỉa. Để giết những người Nga. Nhưng ngay lập tức một  cậu bé khác đã đứng chắn  Varya và trừng mắt tuyên bố với một giọng không mấy dữ dội nhưng đầy uy quyền: “Mày sao thế, sao lại nói vậy! tao cấm ! “….

Vâng! Tôi sẽ kể tất cả những câu chuyện này cho bè bạn ở đây, tại Moskva.

Và thậm chí nhất thiết sẽ kể về lễ cầu nguyện trong nhà thờ ở Ukraina diễn ra như thế nào. Đặc biệt là làm thế nào để đọc một lời cầu nguyện cho hòa bình ở Ukraina! Trong khi đó, ở Nga, mọi người đọc cầu nguyện khi thờ phượng. Ở Ukraina thì không, thay vì đọc…mọi người khóc cầu cho hòa bình ở đất nước của họ! Trước đây họ  không cầu nguyện như vậy. Có chăng chỉ là các bà cụ già ở làng quê… Còn bây giờ đó là vì – trái tim đang gỉ máu. Đó là tiếng kêu của con người với Thiên Chúa! Và Chúa không thể không nghe thấy!

Фото: hram.zp.ua

Tôi đã có dịp để trò chuyện rất nhiều với họ, với những người dân Ukraina bình dị. Tôi hiểu một điều là họ rất yêu mến đất nước Ukraina của họ, họ đều mong muốn mặt trời chiếu sáng, chim muông ca hát, tất cả đều sống và không có ai hy sinh… Và tất cả  những người này hiện nay rất khó khăn. Nhiều người trong số họ chỉ đơn giản là tồn tại.

Và một số người rất lo lắng về việc chúng tôi, những người dân Nga nghĩ gì về họ.

“Có lẽ bây giờ sẽ coi chúng tôi như công dân hạng hai?” –  một người đàn ông tốt bụng đã hỏi tôi. Không có! Không bao giờ. Chúng tôi, những người Nga hiện đại, đúng là khó hiểu được họ.

Tôi hiểu rằng ở Ukraina mọi chuyện không đơn giản như vậy. Tôi hiểu rằng những gì ở trên cao, trong chính trị, người ta suy nghĩ hoàn toàn khác, rằng những vùng miền khác nhau, con người khác nhau,  rằng đang có chiến tranh, rằng Donbass đang là một địa ngục. Tôi hiểu rằng nếu bật tivi với các chương trình của Ukraina, thì sẽ dựng tóc gáy vì những gì nghe được về Nga. Và, về nguyên tắc, tất cả những gì bạn nghe được từ các phương tiện truyền thông khác nhau, không mấy thông tin tốt đẹp.

Nhưng trong khi trên truyền hình cho chúng tôi biết rằng chúng ta là kẻ thù, trong khi các giới cầm quyền không thể chia sẻ quyền lợi, trong khi Internet đang sôi sục hận thù, thì trong cuộc sống thực mọi thứ  là khác hẳn. Ít nhất là trong một thành phố nhỏ ở Ukraina Energodar mọi thứ diễn biến hoàn toàn khác hẳn.

Ở đó là những người tốt, những người tử tế, thân thiện, những người hào phóng, những  người đang đau khổ, bệnh tật, đang sống trong một đất nước gặp một tai họa lớn. Nhưng đồng thời trong hoàn ảnh ấy họ vẫn dành cả một biển tình cảm  ấm áp  cho tôi – một người Nga.

Tôi sẽ kể nhiều hơn, tôi yêu mến họ, những người Ukraina bình dị của tôi. Và họ yêu mến tôi. Tôi đã  có một dịp tuyệt vời ở chơi chỗ đó. Và tôi rất biết ơn đối với tất cả mọi thứ. Và tôi đang chờ dịp để quay lại đó…

Tác giả bài viết Elena Kucherenko

Nguyễn Hoàng Lân chuyển ngữ

nguồn http://www.pravmir.ru


Mạng Ký Giả: Cuộc thi viết với chủ đề Việt Nam - Đất nước - Con người

 




Bài liên quan

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai.

Cùng chủ đề